+ All Categories
Home > Documents > Xuan Hiep Nhat 2010

Xuan Hiep Nhat 2010

Date post: 30-Mar-2016
Category:
Upload: the-church-of-st-anne-st-joseph-hien
View: 281 times
Download: 4 times
Share this document with a friend
Description:
Dac San Xuan Canh Dan 2010
164
Minneapolis, Minnesota
Transcript

Minneapolis, Minnesota

7001 78Th Ave. N. Brooklyn Park, MN 55445 (763) 331-0079(Ngaõ tö Brooklyn Blvd. vaø Kentucky Ave.)4855

Chaát Löôïng Cao, Uy Tín & Taän Taâm

CHUYEÂN DAÏY: - CAÉT TOÙC, - SAÊN SOÙC DA MAËT VAØ NAIL

Tues - Thurs: 9am - 8pmFri - Sat: 9am - 6pmHours:

Tröôøng Thaåm Myõ

ð Baïn seõ ñöôïc giaùo vieân nhieàu naêm kinh nghieäm höôùng daån töôøng taän vaø thaønh thaïo taát caû vieäc trong ngaønh baïn choïn sau khi ra tröôøng.ð Coù chöông trình cho ngöôøi thaát nghieäp, income thaápð Tröôøng seõ giôùi thieäu vieäc laøm cho baïn sau khi ra tröôøng

NOW OPEN

Brooklyn Blvd.

W.

Broad W

ay

Kentu

cky A

ve.

N.

78Th Ave. N.

ZThoâng BaùoÑòa ñieåm môùi

Zegis Beauty School

7001 78th Ave. N.

choolBeauty SZegis

Tröôøng giuùp baïn thi baèng tieáng VieätLieân laïc vôùi chuùng toâi ñeå bieát theâm chi tieát

��������������� ����������������� ����������� ��������������������������������������������������������������������������������

• •����� ���������������������������������������������

• •����������������������������������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

�������������������������������������������������������������

������ ������������������������ ��������������� ��������������������

���������� ������������������������������������������������������������������������������������ ����������������������������������������������������������������������������������������������

������������������������������������������������������������������ ����������������������������������������������������������������������������������������������

��������������

������

��

�������

��

��

���

��

���

�������������������������������������������������������������

�����������������������������������������������������������������������������

������������

������������������������������������������������������������

��

����������������������������������������������

����������

���������

�����������������

����

����������������������

��

���������������������������������������������

������������������

������

Men Haircut: $5 Tues & Wed

ñÙc L®i Supermarket Whole Sale & Retail

2429 Nicollet Avenue S.Minneapolis, MN 55404

Tel: (612) 870-8684- Bán ÇÀy Çû các loåi thÎt, tôm, cua, sò, Óc và cá tÜÖi - ñÀy Çû các loåi rau tÜÖi và trái cây- Th¿c phÄm Çông lånh- ñû các loåi th¿c phÄm khô - Các loåi ÇÒ h¶p- Hàng hóa Á ñông

* Có bán các loåi cao ÇÖn hoàn tán, häi vÎ* ThuÓc Noni, Wangson, l¶c nhung tinh* ñåi lš phonecard, các bæng nhåc CD, DVD, VCD* ñåi lš máy hút khói b‰p* Ch® m§i r¶ng rãi, parking l§n

Mª cºa 7 ngày: 9 am - 7 pm

Cung Chúc Tân Xuân

Xuân Canh DÀn - Page 1

Tr. Tác PhÄm Tác Giä 3 L©i NguyŒn ñÀu Xuân LM. Hilariô4 L©i Cáo L‡i Ban Biên TÆp5 Thông Tin Giáo XÙ NguyÍn Châu6 ˆn T‰t MØng Xuân NguyÍn Ty 7 Bao LÀn Xuân & L©i Hay ... Häi Âu 8 ñôi Dòng Suy TÜ VŠ ... Lê H¢ng 11 S§ Táo Quân 1 & 2 Hoa MÅu ñÖn 13 Chàng Hå Mi 15 Xin ñiên Kim Thanh 16 ñÀu Næm Nói ChuyŒn ... NguyÍn Gia Tïnh 18 Cành Mai Mùa Xuân ... TrÀn Ý Thu 20 Hܧng ñåo Kristine TrÀn 21 Camping Trip At ... Hesper & Jonathan 22 Uniting With Those ... Elizabeth Pham 24 5 Ngón Tay & Tri Ân Duy Anh & Kim Anh 25 Làm Sao Nghiêu Minh 26 HÜÖng Th©i Gian Phan H»u ThØa 28 Công ThÙc NÃu ˆn ... K.D. 29 L©i Ca Tán Tøng ... Kim Thanh 30 M¶t Mùa Hè ñáng Nh§ Julia & Jelena 31 Nø CÜ©i Xuân SÜu TÀm 33 Nh»ng KÈ Vô Hình Phåm Væn Oanh34 H¶i Ch® Giáo XÙ Gioan36 Nhóm Emmaus Nhóm Emmaus37 Cänh Xuân K.D.38 M¶t ChuyŒn Tình ... SÜu TÀm40 Ranh Ngôn KX41 ñi LÍ ... & Vì Sao Minh Anh & X. SÖn42 Nhåc MØng Xuân ... KiŠu H»u Chi‰n43 Con C†p Yêu Quš ... HÜng Yên46 Næm Linh Møc LM. Xuân Ly Bæng47 T‰t Nguyên ñán Võ Hoàng49 Ca ñoàn Cûa Tôi Tuy‰t Anh50 ThÖ ñáp Låi ... K‰ ñô51 Nø CÜ©i Xuân & Mùa Xuân... XP & ñinh Công Cº52 Ghé B‰n Lam KiŠu NguyÍn ThÎ Ba54 Tâm S¿ CuÓi Næm Minh Hånh55 Tôi ñàn Giän

Xuân Canh DÀn 2010

57 DÜ Âm Tråi Hè Ca ñoàn Cêcilia59 Tâm Tình Trao Gºi BM. Trung Tr¿c62 Nh»ng Nét ñËp ... ñGM.Giuse Ngô Quang KiŒt63 Nø CÜ©i Xuân SÜu TÀm 64 Vì Yêu & Xuân... Måc HuyŠn Vy66 Tôi Gia NhÆp ñoàn Liên ... Giuse NXC 68 Nh§ Em Maria LÜu Ly69 Mùa Xuân Ÿ Minnesota 2010 Quách Tú PhÜÖng70 Ma SÓng BÓ HÜÖng71 MØng Xuân Ca ñoàn Têrêsa72 Bút Kš VŠ Thæm Quê Thû ñÙc76 Nø CÜ©i Xuân SÜu TÀm78 Nam Kÿ B¡c Kÿ GÇ KXMD79 M‡i NgÜ©i CÀn Bao ... NguyÍn M. Ty82 VÀng Træng LŒ H¢ng83 Nhóm Cana Nhóm Cana85 L©i CÀu Xin MË NguyÍn Thanh Oai88 Nø CÜ©i Xuân SÜu TÀm89 Tu°i Xuân Dâng Chúa CD Têrêsa91 Bài Hát KiŠu H»u Chi‰n92 H†c H¶i Kitô Giáo TrÀn Xuân Th©i93 HÒng Ân Chúa Ban QN96 ñ°i M§i TØ Bên Trong SÜu TÀm97 Nh»ng Ngày Tháng Qua Bõ Già Minnesota104 Bܧc Vào Thiên ñàng ñinh Công Cº106 Ban TrÆt T¿ & Ti‰p Tân NguyÍn Væn HÜÖng107 BÓn Mùa Em Yêu Trang, Anh, Angela..108 Nhà Th© Cûa Con Huy ñinh109 Letter to God L§p Thêm SÙc 111 Uniting Our Families Thi‰u Nhi Thánh Th‹112 Bài Do Các Em Trong L§p 4 Các Em L§p 4114 What It Means To Be A ... Phêro TrÀn David115 Three Generations Living Out Liz, Maria & Tony118 Hoài NiŒm Cûa M¶t Tr® ... Martinô Lê Hùng120 Dear Jesus L§p Giáo Lš121 H¶i Các Bà MË Công Giáo ... H¶i Các Bà MË 115 Hình �nh Sinh Hoåt Giáo XÙ 145 Quäng Cáo

Xuân Canh DÀn - Page 2 Xuân Canh DÀn - Page 3

Hân Hoan Kính Chúc:

• Hàng Giáo PhÄm ViŒt Nam.• ñÙc T°ng Giám Møc John C. Nienstedt • Cha Chánh, Cha Phó Giáo XÙ Thánh Giuse Hi‹n.• Quš Cha C¿u Chánh và Phó Giáo XÙ Thánh Giuse Hi‹n.• Quš Cha, Quš Tu Sï Nam N».• Ông Trܪng, Quš VÎ trong H¶i ñÒng Møc Vø & H¶i ñÒng Tài Chánh.• Ban ChÃp Hành các Giáo Khu.• Ban ChÃp Hành các H¶i ñoàn, các Ca ñoàn, ñoàn Th‹ & Nhóm các Ban Ngành.• Quš VÎ Tr® Bút.• Quš VÎ Ân Nhân.• Quš VÎ Thân Chû ñæng Quäng Cáo.• Toàn Th‹ Quš VÎ ñ¶c Giä.• Quš Ông Bà Anh ChÎ Em Giáo XÙ.

Næm M§i Canh DÀn An Khang - ThÎnh VÜ®ng Hånh Phúc

Giáo XÙ Thánh Anna & Giuse Hi‹n

Xuân Canh DÀn - Page 2 Xuân Canh DÀn - Page 3

Trước thềm năm mới, xin kính chúc quý Ông, Bà, Anh, Chị, Em và Quý Vị một năm mới khang an, trường thọ, đầy tràn ơn lành của Thiên Chúa Ba Ngôi.

Đây là lần đầu tiên Giáo Xứ chúng ta đã cùng chung tay góp sức thực hiện cuốn Đặc San Xuân năm nay. Ngoại trừ một vài bài có tính cách sưu tầm, tất cả các bài vở, thơ văn, tuỳ bút, nhạc, ký sự, câu đố vui, truyện ngắn, truyện dài, Sớ Táo Quân.... trong cuốn Đặc San Xuân này đều là của tất cả Quý Vị, của các Hội Đoàn, Đoàn Thể, các Khu, trong Giáo Xứ đóng góp với các tâm tình chia sẻ về những thăng trầm biến đổi, vui buồn trong các sinh hoạt của Giáo Xứ chúng ta. Đây chính là nét đẹp của cuốn Đặc San này. Đúng nghĩa là một cuốn Đặc San của Gia Đình Giáo Xứ Thánh Anna và Thánh Giuse Hiển của chúng ta.

Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng chắc chắn không khỏi có những sơ sót từ hình thức đến nội dung. Mong rằng tập Đặc San nhỏ bé khiêm tốn trên tay Quý Vị sẽ đón nhận nơi tất cả lòng quảng đại, cũng như sự khích lệ trong tinh thần phục vụ để chúng ta cùng nhau làm vinh danh Chúa.

Xin được phép thay mặt cho Hội Đồng Giáo Xứ và Ban Thực Hiện Đặc San, tôi xin được bày tỏ lòng tri ân đến toàn thể Quý Vị Ân Nhân đã ủng hộ cuốn Đặc San này từ tài chánh, đến đóng góp bài vở, ý kiến xây dựng, khích lệ và cộng tác trên mọi phương diện, để cuốn Đặc San này được thành hình. Cũng xin cám ơn tất cả quý anh chị em đã vất vả hy sinh cặm cụi ngày đêm để thu thập tài liệu, đánh máy bài vở, trình bày và chuẩn bị in ấn, hoặc vất vả đi xin quảng cáo về làm vốn để in báo. Tôi rất biết ơn từng Quí Vị một. Nguyện xin Thiên Chúa Ba Ngôi, Mùa Xuân Bất Diệt của chúng ta và Mẹ Thánh Ngài, ban cho Quý Vị và Gia Quyến một Năm Mới tràn đầy Hồng Ân hồn xác và mọi điều may lành.

Người tôi tớ hèn mọn của Quý Vị,Hilariô M. nguyễn hải khánh, CMC.

Xuân Canh DÀn - Page 4 Xuân Canh DÀn - Page 5

chû bútLinh Mục Chánh Xứ Hilariô Nguyễn Hải Khánh & Linh

Mục Gioan Baotixita Phạm Trung Thực

ban biên tÆpPhạm Ng†c Vân Chi, Nguyễn Thị Bích Thủy, Công

Mỹ Hằng, Phạm Nguyễn Kim Uyên, Đinh Công Chính, Nguyễn Ngọc Quš, Nguyễn Ngọc Châu

ban quäng cáoĐỗ Hoài Hà, Phạm Ngọc Ánh, Nguyễn Ngọc Châu,

Phạm Nguyễn Kim Uyên, Nguyễn Công Bình

thi‰t k‰ trang bìaĐinh Công Minh Mẫn, Công Mỹ Hằng, Dominique

Trịnh

thi‰t k‰ Ç¥c sanCông Mỹ Hằng

L©i Cäm Tå

Ban Biên TÆp ñ¥c San Xuân cûa Giáo XÙ xin chân thành ghi ân tÃt cä quš vÎ Çã tích c¿c Çóng góp bài vª,

thÖ, væn, truyŒn ng¡n, truyŒn dài, nhåc, kÎch, tùy bút, và sÜu tÀm. Vì sÓ trang cûa ñ¥c San có hån, nên không th‹ Çæng tÃt cä m†i bài vª Çóng góp cûa quš tác giä ÇÜ®c. ñ¥c San Xuân 2010 xin chân thành cáo l‡i cùng quš tác giä, mong nhÆn ÇÜ®c lòng Çåi xá cûa tÃt cä, và ܧc mong ti‰p tøc nhÆn ÇÜ®c nh»ng Çóng góp quš giá cûa quš vÎ cho ñ¥c San Xuân næm t§i. Ban Biên TÆp ñ¥c San Xuân Canh DÀn 2010.

Xuân Canh DÀn - Page 4 Xuân Canh DÀn - Page 5

2627 Queen Avenue NorthMinneapolis, MN 55411Phone: 612-529-0503Fax: 612-529-5860Website: www.annagiusehien.netEmail: [email protected]

Church of St. Anna & Joseph Hi�nArchdiocese of Saint Paul & Minneapolis-Minnesota

Coäng Ñoaøn Giaùo Xöù Coâng GiaùoThaùnh Anna-Thaùnh Giuse Hieån hieän ñang:

� Phuïc vuï tín ngöôõng cho hôn 800 gia ñình Vieät Nam taïi vuøng Song Thaønh.

� Thaùnh Leã haøng ngaøy: 7:00 toái.

� Thaùnh Leã Chuùa Nhaät: 8:30 saùng, 10:30 saùng & 12:30 tröa.

� Lôùp Giaùo Lyù vaø Vieät Ngöõ: 12:30PM � 4:30PM caùc tröa Chuaù Nhaät cho treû emtöø vôõ loøng ñeán lôùp 10.

� Sinh hoaït Thieáu Nhi: 5:00 caùc chieàu Thöù 7.

� Lôùp Giaùo Lyù Taân Toøng cho nhöõng ai muoán tìm hieåu Ñöùc Tin vaø muoán gia nhaäp CoängÑoaøn Coâng Giaùo.

� Lôùp Giaùo Lyù Hoân Nhaân cho nhöõng ai ñang chuaån bò böôùc vaøo ñôøi soáng hoân nhaân.

� Cuøng raát nhieàu Ca Ñoaøn & Ñoaøn theå cho moïi löùa tuoåi hieän ñang sinh hoaït tích cöïctrong Giaùo Xöù.

Cha Hilary Haûi Khaùnh, CMCPhone: (612) 521-0879 Email: [email protected]

Cha John Bosco Phaïm Trung Thöïc, CMCPhone: (612) 522-1065 Email: [email protected]

Xuân Canh DÀn - Page 6 Xuân Canh DÀn - Page 7

ˆn T‰t MØng XuânNguyÍn Ty

Ý NGHĨA NGÀY TẾT

Tết đối với dân tộc Việt Nam có nhiều ý nghĩa:

Tết là thời gian nghỉ ngơi, vui hưởng thành quả của một năm dài lao động với cây pháo đỏ, bánh tét, bánh chưng xanh, rượu ngon, con lợn béo, áo quần đẹp, trò chơi giải trí... Trong nhà, ngoài ngõ, những gì tốt đẹp nhất đều được mang ra trưng bày:

Khôn ngoan đến cửa quan mới biết,Giàu có ba ngày Tết mới hay.(Tục ngữ)

Chẳng phong lưu cũng ba ngày Tết,Kiết cú như ai cũng rượu chè.(Trần Tế Xương)

Nói khác, Tết chẳng dành riêng ai, nhưng cho khắp mọi nhà, mọi người, mọi thành phần xã hội..

Tết là dịp để gia đình sum họp. Dù làm ăn ở đâu xa, đến ngày Tết con cháu, anh chị em cũng cố gắng trở về đoàn tụ gia đình để mừng tuổi tổ tiên, ông bà, cha mẹ, và chia sẻ những kinh nghiệm vui buồn trong cuộc sống suốt năm qua.

Tết cũng còn là dịp để mỗi người kiểm điểm lại đời sống, để tạ ơn Trời về những hồng ân, để cám ơn đời, cám ơn mẹ cha, anh em, bạn bè đã rộng lượng tha thứ những lầm lỗi, hỗ trợ những lúc khó khăn, và giúp cho đời sống thêm phong phú, có ý nghĩa.

Tết mang ý nghĩa của sự đổi mới. Vạn vật, đất trời, cỏ cây đổi mới... Con người cũng cần đổi mới từ vật chất đến tinh thần. Vì lẽ đó mà nhiều người dành những bộ quần áo mới tinh để mặc trong ba ngày Tết.

Tết còn là biểu tượng của hy vọng, của thành quả mới, mơ ước mới. Năm mới người ta chúc nhau mọi sự được tốt đẹp hơn năm cũ.

MỪNG XUÂN

Ở Việt Nam, Tết đến thì Xuân sang cùng lúc. Khi chuẩn bị ăn Tết, mọi người cũng sẵn sàng mừng đón Xuân mới. Các tấm thiệp chúc Tết thường có in bốn chữ “Cung Chúc Tân Xuân,” đồng nghĩa với “Chúc Mừng Năm Mới.” Nhưng đối với người Việt ở hải ngoại, Tết và Mùa Xuân không hẳn đến cùng lúc. Nhiều năm nhận được những tấm thiệp Tết in ở Cali, mở ra đọc thấy mấy chữ “Cung Chúc Tân Xuân,” nhưng nhìn qua cửa sổ thì... tuyết đang rơi vì đang mùa đông, và chờ thêm hai tháng mà vẫn... chưa thấy Xuân đâu! Tết của người Việt ở Úc lại nhằm mùa hè.

Dù vậy, chúng ta cứ ăn mừng Tết và đón Xuân... như hai người bạn đồng hành:

Xuân của đất trời tuy chưa đến,Nhưng lòng ta Xuân đã đến tự bao giờ...

Mùa Xuân của đất trời có lá xanh non, nụ hoa chớm nở, có bướm lượn bay... Mùa Xuân của tâm hồn có tiếng cười vui rộn rã, có hy vọng mới tràn trề, có tình người nồng ấm... Thời tiết dù đang Xuân mà lòng ta Xuân không đến thì liệu ta có mừng đón Xuân được không, hay chỉ thở than như anh chàng này:

Xuân Canh DÀn - Page 6 Xuân Canh DÀn - Page 7

ˆn T‰t MØng XuânNguyÍn Ty

Tôi có chờ đâu, có đợi đâuĐem chi Xuân thắm gọi thêm sầu?

Đúng như lời Nguyễn Du đã nói:Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ...

Nhờ hồng ân Thiên Chúa, chúng ta luôn luôn lạc quan yêu đời, lúc nào cũng sẵn sàng để... ăn Tết và đón Xuân tâm hồn, Xuân của lòng mình... Bất cứ khi nào và rất nhiều lần!

Các bạn ơi Xuân tới rồi.Lòng ta đang phơi phới... *Một năm là mấy tháng xuân,Vui chơi cho thỏa phong trần... ai ơi!

Chúng ta vui Tết, mừng Xuân với sự đổi mới trừ trong ra ngoài đề đời sống mỗi ngày một phong phú, tốt đẹp thêm.

Hãy tạ ơn Trời.Hãy cám ơn nhau.Và hãy chúc nhau những gì tốt đẹp nhất trong năm mới!

CHÚC MỪNG NĂM MỚI!

Bao LÀn XuânLại sắp mùa Xuân ... vẫn xứ người!Dù cho không chọn vẫn ... hai nơi.Chôn nhau, cắt rún quê hương cũ,

Tóc bạc, chôn thân ... đây chắc rồi!!!

Bao nhiêu Tết đến bao mùa Xuân,Mỏi mắt trông xa dạ ngại ngần,Mười mấy năm rồi xa cố quốc.

Bấy nhiêu năm ấy chẳng lần Xuân!!!

Quê nhà Xuân đến vẫn còn vui?Lòng kẻ ly hương chợt ngậm ngùi.

Xác pháo còn vương trong kỷ niệm,Cây nêu ngất ngưởng nhớ sao nguôi!!!

TNHải Âu

* TÃt cä hånh phúc cûa mình có ÇŠu do hånh phúc cûa mình cho.

S. Prudhomme

* Khát v†ng hånh phúc là bÄm sinh cûa con ngÜ©i, vì vÆy nó phäi là cÖ sª cûa Çåo ÇÙc.

A.. Maura

*S¿ thãa mãn rút tÌa trong viŒc báo thù chÌ thoáng qua, nhÜng s¿ thÕa mãn rút tÌa trong lòng khoan dung là vïnh c»u.

Henry IV

L©i Hay Ý ñËp

Xuân Canh DÀn - Page 8 Xuân Canh DÀn - Page 9

Hàng năm, hàng triệu triệu người đua nhau tản mác tứ phương đi hành hương, từ Đông sang Tây, từ Bắc xuống Nam trên khắp mặt địa cầu. Con số hành hương càng ngày càng tăng, đồng thời cũng có nhều nơi mới để viếng thăm.

Mỗi người đi hành hương đều mang một tâm tư, cảm nghiệm và mục đích khác nhau:

Có người đi để tìm ân thánh, phép lạ…Có người đi để biết đó biết đây, tìm hiểu, nghiên cứu…Có người đi như một chuyến du lịch, làm giàu cho cuộc sống trưởng giả của mình…Có người đi như một cơ hội tự do, bay nhảy khỏi vòng ràng buộc...Có người đi cho cuộc sống bớt căng thẳng, gay go, hay để tìm một khoảng thời gian sống thảnh thơi… Có người đi để cầu xin…Có người đi để ban phát…

Dù với ý nghĩ hay mục đích gì, đối với tôi hành hương vẫn là một cuộc tìm kiếm trở về nguồn, như máu chảy về tim để sưởi ấm lòng người, được tiếp sức mạnh cho niềm tin của mình hầu biết vươn lên trời cao và dang rộng vòng tay với mọi người.

FATIMA

Năm 2007 là 90 năm kỷ niệm Đức Mẹ hiện ra cho ba trẻ (1917-2007). Văng vẳng đâu đây tiếng hát “Năm Xưa Trên Cây Sồi”… với ba mệnh lệnh:

• Ăn Năn Đền Tội• Tôn Sùng Thánh Tâm• Lần Hạt Mân Côi Tiếng hát trong tim nhắc nhở tôi các lời Mẹ dặn dò và lo thi hành. Dù ở bất cứ thời đại nào, ba lời nhắn nhủ trên vẫn luôn chính xác cho con người thời xưa, thời nay và mai sau. Tôi xin Mẹ giúp tôi luôn ghi dạ trong lòng.

Nhìn đoàn người lớp lớp tiến về Đền Mẹ và những ánh đèn trong đêm với lời kinh tiếng hát, những người đi bằng hai đầu gối tiến về đền Mẹ, lòng tôi chùng xuống vì cảm thấy niềm tin của mình còn non yếu quá…

90 năm trước, 90 năm sau hay 9 ngàn năm sau, lời Mẹ vẫn như thế và trần gian vẫn còn phải thực hành ba mệnh lệnh trên để đáp lại tình thương vô biên của Chúa Jesus, Con yêu dấu Mẹ.

LOURDES

Năm 2008 là kỷ niệm 150 năm ñÙc Mẹ hiện ra nơi đây với thánh nữ Bernadette. 149 năm, biết bao hồng ân đổ xuống từ trời qua bàn tay Mẹ đỡ đần. Nhìn những chiếc nạng treo trên vách đá cũng thấy được tình thương trìu mến bao la hải hà của Mẹ dường bao dành cho con cái Mẹ. Bao nhiêu ân sủng khác mà chúng ta không nhìn thấy tận mắt, nghe tận tai, nhưng với niềm tin qua những người hành hương sùng kính Mẹ, chúng ta cảm nhận được “phép lạ” của Mẹ cho con người. Phép lạ “Tình Thương” không bờ bến, không biên giới, không điều kiện… Có người mẹ trần gian nào mà lại chẳng thương con cái mình, huống hồ

ñôi Dòng Suy TÜ VŠ ... M¶t Chuy‰n Hành HÜÖng

Lê H¢ng

Xuân Canh DÀn - Page 8 Xuân Canh DÀn - Page 9

anh đi trước để có kết quả tốt đẹp như thế. Tôi tưởng tượng các tín hữu thời ấy nườm nÜợp lui tới các Thánh Đường tráng lệ, nguy nga, lộng lẫy, hùng vĩ… một thời nào đó, kẻ nói người cười nắm tay nhau vui vẻ hạnh phúc bước vào Đền Thánh.

“Lòng tôi hân hoan tiến vào Đền Thánh…”

• để chúc tụng ca khen Chúa Trời• để nhận đón tình yêu nơi Thiên Chúa• và để trao ban tình yêu của Chúa cho nhau.

Thời “vàng son” ấy nay còn đâu! Tôi chỉ nhìn thấy những du khách vãng lai. Người tín hữu thật sự chung quanh các ngôi Thánh Đường ấy bây giờ có còn như xưa không?, tôi tự hỏi.

Đền Thờ dù lộng lẫy, nguy nga, hùng tráng, vĩ đại đến đâu cũng vẫn là vật vô tri, vô giác. Người ta tô cho nó sắc màu và với thời gian nó cũng sẽ nhạt phai đi. Đền Thờ cần được dựng xây trong trái tim mình, để đi đến đâu mình mang “đền thờ” ấy đến đó, để nó biến đền thờ vô tri, vô giác trở nên sống động, để mỗi lần bước vào Đền Thánh lòng mình cảm thấy hân hoan, hướng lên trời cao và lòng mở rộng. Nếu không như thế, Đá vẫn hoàn Đá, vô tri vô cảm!

Kinh nghiệm xưa vẫn còn sờ sờ ra đây, chúng ta học được bài học gì?

• Nối tiếp con đường truyền giáo của các Thánh Tổ Phụ xưa qua hành động gương mẫu của mình: nói thế nào sống thế ấy. • Dựng xây một đền thờ nho nhỏ trong trái tim mình.

Tôi tin mỗi ngày là một cuộc hành hương trong đời. Chúa và Mẹ vẫn đồng hành kề bên chúng ta. Điều quan trọng là chúng ta có tin và có nhận ra được Chúa và Mẹ hay không qua tình thương yêu giữa người đồng loại hằng ngày trong cưộc sống..

là Mẹ Thiên Chúa chúng ta! Tôi xác tín như thế.

Đứng trước hang Thánh Mẹ nhìn đoàn người đi qua, nhất là những chiếc xe lăn cho người tàn tật, hay dầm mình trong bồn nước thánh, một hình ảnh vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí tôi:

Chúa - Mẹ - Anh Chị Em

Dù là nhìn theo chiều dọc hay chiều ngang, Mẹ vẫn luôn luôn đứng giữa. Mẹ dẫn đưa chúng ta về với Chúa trên cao. Mẹ là máng thông ân sủng và tình thương của Chúa cho chúng ta từ trời xuống.

Gần bên các Đền Mẹ có Vương Cung Thánh Đường vĩ đại, chót vót thẳng lên trời cao. Muốn lên trên ấy phải leo lên mấy chục nấc thang cao. Người bình thường đã phải thở dốc, tim muốn ngừng đập, huống hồ những kẻ đau chân, đau thấp khớp hay già cả. Vậy mà đến đó ai cũng muốn trèo lên trời cao. Có một điều lạ là khi lên đến bậc thang cuối cùng lòng thấy sướng vui và thanh thoát. Hạnh phúc nào cũng trải qua những khổ đau. Càng đau khổ càng tìm thấy được nguồn vui sung mãn. Muốn được Phục Sinh phải trải qua con đường thập giá. Đó là con đường Chúa Jesus đã đi qua.

CÁC ĐỀN THỜ

Ngoài hai nơi chính Fatima và Lourdes, chúng tôi đi thăm viếng nhiều Đền Thờ Cổ nổi tiếng đẹp xinh trong cuộc hành trình. Đền Thờ nào cũng cao ngất trời, mỗi nơi một nét, mười phân vẹn mười, do những bàn tay khéo léo tạo nên. Thiên Chúa đã ban cho các nhà điêu khắc tài ba. Họ đã đáp ứng bằng cách dùng tài năng Chúa ban cho để làm sáng danh Ngài qua các công trình mỹ thuật ấy.

Tôi nghĩ đến công việc truyền giáo của các Tông ñồ xưa kia. Nếu không có kẻ gieo làm sao có người gặt? Thời “vàng son” ấy của Giáo Hội ắt phải do lao công khổ nhọc của các Thánh Tông ñồ và các thế hệ đàn

Xuân Canh DÀn - Page 10 Xuân Canh DÀn - Page 11

Một bí ẩn huyền nhiệm từ ngàn xưa, và mãi nghìn sau, là không ai biết mình chết ngày nào. Ngày tôi được sinh ra, tôi không biết mình sẽ được sống bao lâu, 5, 10, 50, 60 năm? Khi nghe hát:

Em ơi có bao nhiêu Sáu mươi năm cuộc đời…

tôi nghĩ cuộc đời chỉ khoảng 60 năm… Nhưng với y khoa học tiến bộ hôm nay, con người có thể sống dài lâu đến trăm tuổi!

Nhưng tôi biết một điều kể từ ngày tôi được sinh ra, mỗi ngày là một bước tôi tiến gần về nhà Cha ngự trên trời. Phần còn lại chỉ là mù tịt. Tôi nhớ khi còn nhỏ mẹ tôi dạy đọc câu kinh trước khi đi ngủ và tôi vẫn đọc hằng đêm để nhắc nhở tôi mỗi ngày:

Lạy Chúa, nếu đêm nay Chúa gọi con vềXin Chúa rước con về nhà Chúa an vui. **************

Xin cho con có một trái tim biết rung cảm với tình yêu mênh mông của Chúa giữa đất trời bao la, hùng vĩ hầu con có thể mang tình yêu ấy vào đời với những người con gặp trong cuộc sống hằng ngày.

Xin cho con biết tạo một đền thờ cho Chúa ngự trong trái tim con và mãi mãi tim con vẫn là đền thờ cho Chúa ngự.

Amen.

Chúa Ÿ ñâu?Cô giáo dÆy giáo lš v« lòng thÜ©ng khäo nghiŒm các em Ãu nhi b¢ng câu hÕi: - Chúa ª Çâu? Các em thÜ©ng trä l©i Chúa ª Thiên ñàng, Chúa ª kh¡p m†i nÖi, hay Chúa ª trong tha nhân.... Th‰ nhÜng cô giáo và cä l§p ÇŠu ngåc nhiên khi trò Tèo quä quy‰t: - Chúa ª trong phòng t¡m nhà em. Cô giáo nén kinh ngåc hÕi: - Trò Tèo làm Ön giäi thích cho cô và các bån bi‰t tåi sao em låi nghï Chúa ª trong phòng t¡m cûa nhà em. - Då em cÛng không bi‰t tåi sao. Em chÌ bi‰t ba em trܧc khi Çi làm, có khi gõ cºa buÒng t¡m và nói: Chúa Öi, gi© này vÅn còn ª trong ÇÃy sao?

Xuân Canh DÀn - Page 10 Xuân Canh DÀn - Page 11

S§ Táo Quân 1

Như luật tuần hoànKỷ Sửu ra đi

Canh Dần lại vềNgày hết Tết đến

Nhân gian chuẩn bịĐưa Táo về Trời

Muôn tâu Ngọc HoàngThần Táo Việt NamĐang chầu dưới bệCũng như thường lệThần xin tấu trìnhTình hình đất nướcBão lụt triền miên

Dân chúng lầm thanMàn trời chiếu đấtGiáo Xứ Tam Toà

Mất nơi thờ phượngGiáo dân điêu đứng

Bị bắt bị đònKhổ sở trăm bề

Lại thêm cúm heoHoành hành khắp nơi

Toàn thể địa cầuTình trạng báo độngVề chuyện giáo xứ

Thánh Ann Giuse HiểnTrên dܧi một lòng

Nhờ vị chủ chănLà Cha Häi KhánhVà Cha Phó ThựcTấm lòng cởi mở

Yêu thương giáo dânTừ già ljn trẻ

ñ¶ lÜ®ng nhân từCon chiên noi theo

Bình an như vạiKhông tranh không cãi

Hội họp okYên ấm mọi bề

Hội đoàn lớn mạnhHoạt Ƕng không ngừng

Nói chung là đẹpCòn nhiều nhiều lắm

Kể ra dài dòngVà không ÇÜ®c phép

Tâu quá dông dàiNên Thần xin tạmChấm dứt nơi đâyTrܧc khi bái biệtHẹn gặp năm sau

Xin chúc Ngọc HoàngMột thê không thiếp

Tình nghĩa mặn nồngNgàn năm hạnh phúc

Thần xin bye bye

*****Nhà khoa học gia –

Hoa Mẫu Đơn

S§ Táo Quân 2

Ngọc Hoàng khải tấu!Thần Táo Việt NamTheo dõi giáo dân

Thánh “An” - Thánh “Hiển”Mọi ngành thæng tiến

Ðiều khiển là cha:“Hải Khánh” Çó mà!Ngài là Chánh Xứ.Lo toan mọi sự,

Cha Thực Phó VÜÖngHết lòng phò tá.

Hội Çoàn cũng khá,Ðức cả “Hồng Ân”

Sinh hoạt ân cầnNhiều lần du ngoạn

Thiếu Nhi ngoan ngoãnKhẩn khoản nhập ÇoànThánh Thể hân hoanThánh Tâm Liên Hội

Thành phần cốt lõiCủa mọi nóc giaÐến hội các bà

Xuân Canh DÀn - Page 12 Xuân Canh DÀn - Page 13

Tên là Công GiáoNêu gÜÖng con cháu

Sống đạo tốt lànhVới hội Ðồng Hành

Công thành đạt ýViệt Văn Giáo lýDậy kỹ các em

Kết quả đáng khenCũng nên kể tới

Giáng Sinh, Tết mớiVì bởi quá đông

Giáo xứ cảm thôngThuê TrÜ©ng tổ chức

Giữ gìn nghi thứcLà lúc thực thiVăn hoá duy trìTức thì phải giữ

Tháng Hoa tham dựÐông đủ mọi ngÜ©i

Kiệu Mẹ Chúa TrờiRܧc nÖi thành phố

Xin mau phù hộ Giáo họ chúng con Vui thoả xác hồn

Luôn luôn hạnh phúc Ðồng Công tổ chức

Là lúc gặp nhau Thánh Mẫu nhiệm mầu

Từ lâu Ðại Hội Xứ ta cũng vội

Cùng với mọi nÖi Quy tụ Çông ngÜ©i

Ðể rồi tham dự

Hồng ân lãnh đủ Vạn sự bằng an

Hội chợ hàng næm Là nhằm gây quỹ

Có mời ca sĩ Giải trí mọi ngÜ©i Vui vẻ tÜÖi cÜ©i Trò chÖi hấp dẫn

Báo Xuân cũng bận In ấn mỏi tay

Bài vở thật hay Trình bầy tuyệt mỹ Món quà thật quý

Ðích thị Canh Dần

Ðem lại mùa Xuân

Hợp quần vui tết

Nay thần xin kết

Tha thiết nài van ThÜ®ng Ðế thi ân

Tân Xuân hiệp nhất Tinh thần bất khuất Hát khúc hoan ca Ðổi mới quốc gia

Nhà nhà vui hܪng An bình sung sܧng

Thánh ThÜ®ng! bái bai. ****** Táo Quân Nguyễn Gia Tĩnh- 10.2009

Xuân Canh DÀn - Page 12 Xuân Canh DÀn - Page 13

Lúc Chàng còn nhỏ, Bố Mẹ cứ mắng rằng: “Cái thằng bố lếu, bố láo”. Trong nhà cái gì bể hay hư cũng lại: “cái thằng nghịch như giặc”. Thỉnh thoảng bị bà hàng xóm túm tai mang về mắng vốn…Bố Mẹ lại thở dài than: “Cũng lại cái thằng phá làng, phá xóm”…nhiều lúc quê quá, Bố Mẹ đổ lẫn cho nhau “Con hư tại Mẹ, cháu hư tại Bà”, “Đấy đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh đấy nhé”… Mấy bà chị cũng ngán ngẩm Chàng lắm cơ, lâu lâu lại thấy mấy bà than thở “Cái thằng ranh con” hoặc “Cái thằng bẩn như ăn mày, bẩn như ma”, “Lỳ như lừa”, “Hỗn như gấu”… Nghĩ đi, nghĩ lại Chàng có hư có lẽ cũng tại mấy cụ nhà ta cả. Vốn là ngày xưa các cụ dỗ con cứ nói “Nào, cục cưng của Bố Mẹ hay ăn, hay chơi cho chóng lớn con nhé ”. Đấy… lớn lên chẳng hay thích ăn, thích chơi là gì, cho thả ga…cái gì Chàng cũng chơi tuốt luốt cho mà coi. Lớn lên chưa biết nên thân, nên phận gì chưa…chứ cái mặt nhiều lúc ngông nghênh phát nản lắm cơ. Đi đâu cứ ra vẻ ta đây công tử. Cặp được em nào lại còn cho rằng em ấy có phước, có phận mới được chàng để ý…chứ đâu phải chuyện tầm thường. Chàng đi mòn gót chân, may mắn lắm mới dụ được

một cô nhưng các cụ bà ưa than thở “Ối giời ơi! nó dụ dỗ con tôi…nó bỏ bùa thằng bé…nó cho thằng bé ăn bùa mê, thuốc lú gì đó…” Có Chàng Nam Kỳ theo Nàng mãi mới khám phá ra Nàng cũng thích cổ nhạc, bèn lấy lòng Nàng bằng câu vọng cổ: Em ơi em, mặt nhìn mặt thì mặt tròn mặt méo…tay nắm tay thì tay béo ơ…tay...gầy. Nếu anh không tưởng nhớ đến em…thì thôi, mà nếu anh tưởng nhớ đến em thì…thì… (xuyên lá cành trăng bên lều vải…). Một buổi đẹp trời nọ có Chàng thư sinh da trắng, tóc húi cua đẹp trai ra phết, Chàng tận miền sông Hương núi Ngự tán tỉnh Nàng, mà Nàng còn mắc c« chưa kịp lên tiếng, Chàng sốt ruột quá bèn làm thơ hoặc cuỗm đâu đó tặng Nàng như sau: Nì O đừng có lầm lìĐây nì cầm lấy bánh mì ăn điBánh mì Tân Định ba chêBa tê, xúc xích, dăm bông, hành ngò. Mấy tháng sau Nàng mới hoàn hồn thì gặp ngay Chàng Bắc Kỳ đặc nhưng tính tình cứ như Nam Kỳ chính tông, vô phước Chàng đến nhà, gặp bữa mà mời ẩu, mời đåi, mời đãi bôi, mời kiểu gì… Chàng cũng “Yes, yes, yes “ và làm láng hết…rất ư là chân thật. Chàng này chơi cái trò dụ khị Mẹ rồi nhờ bà thủ thỉ với Nàng…thiệt là đểu. Mà khổ một cái, khi yêu

nhau thấy Chàng có cái quần xà loỏng mà Nàng cũng thấy thương. Cả đôi đang ở trong trại tỵ nạn, Nàng thấy Chàng xách cái thùng nước đi tới, đi lui mà cứ tưởng là cái đờn thùng rồi đem lòng thương anh nghệ sĩ (vóc dáng ốm yếu, lòng khòng mà cứ cho là dáng dấp phong trần), làm Nàng quên béng đi mất giấc mộng…quyết tâm kiếm cho được anh chồng ngoại quốc mập mập, giàu giàu. Nói cho chí tình, Chàng cũng có cái đờn thùng và dáng dấp Chàng cũng lớt phớt, gầy gò nghệ sĩ chứ bộ. Có Chàng trong lúc tán tỉnh Nàng thư đi, thư lại, mùi ơi là mùi, tới khi lấy được Nàng rồi thì hỡi ơi…đi xa nhà cả năm mà chẳng thấy một cánh nhạn nào cả. Có than thở thì Chàng tỉnh bơ phán “Thì giờ biết mợ nằm ở đâu rồi, còn lo gì nữa mà thư với từ!…”.

Có những cuộc tình bằng mắt như: Nàng lặn lội dặm trường mang quà thăm Chàng trong quân trường, tới nơi Nàng mòn mỏi đợi Chàng được ra…khi Chàng ra tới, hai bên đứng đó nhìn nhau hồi lâu…đâu chừng vài tiếng đồng hồ…Chàng nói “Em”…hai bên lặng thinh hồi lâu thêm vài tiếng nữa. Nàng cất tiếng “Anh”…Chàng, Nàng nhìn nhau thêm hồi lâu…chưa kịp nói thêm lời nào nữa thì hết giờ…thế là Chàng phải vào và Nàng vội vã ra bến xe để về.

Hå Mi (Chu Thu)

Xuân Canh DÀn - Page 14 Xuân Canh DÀn - Page 15

Chưa lÃy được nhau còn quà tới, quà lui, quà ngang, quà dọc. Lấy được nhau rồi chẳng thấy tăm hơi một món nào cả. Có hỏi, Chàng trả lời “ Anh cho em cả cuộc đời còn gì nữa”. N‰u còn phàn nàn, thắc mắc Chàng chơi một câu xanh rì như sau “Anh cho em cả cái nghìn vàng của anh mà em còn chưa chịu sao?”. Chàng nói miết cho tới bây giờ, đôi lúc Nàng bị tÄu hÕa nhập ma sao đó, Nàng phân vân không biết cái nghìn vàng Chàng nói đó original của ai nữa. Chưa đâu, khi vợ có phàn nàn Chàng cứ đi hoài không chịu ở nhà giúp vợ chi cả, hoặc cứ lang thang đâu đó, thì Chàng có ngay một câu “Em đừng lo…ngay Thành Cát Tư Hãn đến lúc già cũng về với vợ mà”. Tới lúc này Nàng làm sao mà nhịn được nữa bèn trả lời Chàng “Anh nói như kẹ Ãy…tới lúc già thì còn em nào chịu nữa đâu mà không về với vợ”. Cằn nhằn lắm cũng ráng cưng vợ, mà khổ nỗi sáng, trưa, chiều, tối, chÌ biết mời vợ có món nước trà mà thôi. Lắm lúc Nàng cáu người dỗi “Ngày xưa ở Võ Bị là quân trường mà người ta còn cho anh: Sáng, tráng miệng trà, chuối…trưa, tráng miệng chuối, trà…chiều, tráng miệng trà, chuối…bây giờ anh chÌ cưng em mỗi ngày ba buổi nước trà thôi sao?!”. Nói thì nói, dỗi thì dỗi, Chàng cũng chỉ cười hì hì cho qua chuyện…chán ghê. Lúc bị mắng mỏ liền vuốt ve Nàng với câu “ Em biết không, ngày xưa ấy…lúc yêu em, anh nhớ em ghê lắm, đến nỗi đêm quên ăn, ngày quên ngủ”. Đấy, nói cái kiểu huề tiền ấy có Thánh mới chịu nổi mấy Chàng. Ngày trước có một Chàng vượt biên trước, Chàng rất ư là chăm chỉ làm để gửi tiền về cho vợ. Bạn Chàng thương cảm an ủi, nào

ngờ Chàng nói một câu lẫy lừng như sau:“Tôi làm khổ, làm sở gửi tiền về cho con vợ, nó có tiền đi vượt biên để bị đắm tầu chết quách đi cho rảnh nợ ”. Bạn bè hỏi sao kỳ vậy, Chàng trả lời “Con vợ tôi nó dữ lắm, không gửi tiền về thì chết với nó, mà nó qua đây thì tôi cũng chết, nên đành phải vừa gửi, vừa mong như vậy chứ biết sao bây giờ”. Thật ra Chàng rất thương vợ nhưng cứ nói cái giọng đó có bực không cơ chứ. Một Chàng nọ còn tuyên bố lẫy lừng lắm cơ, Chàng trầm ngâm, gật gù: “Tôi rất có hi‰u với vợ tôi, mà có hai loåi hi‰u, đó là Chân Hi‰u và Giả Hi‰u. Mấy ông H.O mới qua đây chỉ là Giä Hi‰u thôi…còn tôi qua từ 75 mới đích thực là Chân Hi‰u. Này nhé vào một bu°i chiều đẹp trời nào đó mà vợ tôi muốn ra sau vườn ngắm hoa, tôi sẽ ra trước

cởi áo…giơ lưng ra để cho muỗi bu vào cắn tôi cho no nê đi, sau đó tôi mới mời vợ tôi ra”. Người gì mà dễ thương đến thế, hỏi ra Chàng mới sơ sơ có ba bà mà thôi. Theo lời Chàng, bác sĩ bảo, Chàng vẫn còn sức để có hiếu với hai bà nữa đấy. Ngày nọ có ba Chàng độ lục tuần, đưa ba cô vợ tre trẻ lên núi viếng tu viện Kim Sơn. Trời đã xế chiều, người thì mệt, núi thì cao, một cô lo lắng: nhỡ may xe hư thì ai biết mà cứu mình đây?. - Chàng A to con lực lưỡng nhất hiên ngang bảo vợ “Đừng lo, có gì anh cõng em lên”. Vợ chàng tủm tỉm không trả lời, vì nàng chẳng dám cho chàng ẵm sau lần bị chàng làm rớt hơn hai mươi năm về trước.- Chàng B dáng dấp nghệ sĩ xìu xìu, ển ển…im re không dám ho he gì cả, vì cả chàng lẫn vợ chàng còn lo cho thân chàng…chưa rõ có nên cơm, nên cháo gì không đây, gặp lúc hoạn nạn, nàng sẽ là ngươì ẵm chàng không chừng.- Vợ chàng C láu táu lên tiếng hỏi chồng: “Còn anh, có lo cho em không?”. Chàng hớn hở không ngaị ngần “Để anh đi kiếm sợi dây thừng…có gì anh cột bụng em…lôi lên”. Vợ chàng la toáng: “Trời ơi! Anh làm gì mà hạ em dữ dzậy?”. Chàng C chậm chậm phán rằng “Thì…em mập như vậy làm sao anh ẵm, thì chỉ có nước anh lôi thôi, chứ anh đi sau đẩy, nhỡ em té đè anh chết sao?” Lúc hương còn lửa, tình còn nồng, bất cứ động tác nào của nàng cũng đáng để chàng ca tụng. Thậm chí còn đem nàng vào cả thơ văn nữa. Có ai khóc mà đẹp bao giờ đâu, vậy cũng khen. Đến lúc cả hai hơi hơi già và vào một buổi sáng đẹp trời nọ, nàng còn đang nương nướng cạnh chàng, bỗng chàng chồm dậy…chăm chú nhìn vào mặt nàng…trong lòng nàng hớn hở đoán, có lẽ chàng sẽ khen “Em vẫn

Xuân Canh DÀn - Page 14 Xuân Canh DÀn - Page 15

đẹp như xưa”…thì hỡi ơi! chàng nói “Đ.M. mặt em đồi mồi không hà…giống bà ngoại dễ sợ”. Đã vậy nghe phong phanh đâu đó có chàng còn than thở rằng: “Nuôi con gì cũng chết, chỉ có con vợ nuôi hoài không chết”. Đấy, cứ lấy nhau về rồi mới lòi ra những thói hư tật xấu. Toàn là defect merchandised, nhiều lúc muốn đem refund, nhưng mà coi kỹ lại mới thấy hàng final sale …mà nghĩ đi, nghĩ lại đem trả thì cũng tiêng tiếc. Cứ theo như lời một nàng sơn nữ phà ca nhà ta tâm sự “Bỏ thì bỏ…nhưng mà cũng tiếc cái công em training ổng mấy chục năm nay, ngày xưa ổng làm gì biết nấu cơm, trông con, hút bụi, đi chợ đâu… chị nghĩ coi mình nhả ra con khác nhẩy vô hưởng đâu được”. Đã vậy cứ theo như cái cô Kathy Trần nhà ta thì stock các ông Việt kiều coi bộ cũng còn sáng giá lắm. Mà phong phanh đâu đây hình như càng già, càng đắt giá thì phải (mau chầu ông bà để các em khỏi phải mất công ly dị mà). Hơn nữa cái gì cũ cũ miết thành đồ cổ lúc nào không hay… càng ngày, càng lên giá…bỏ phí của giời. Nói thì nói vậy chứ chàng cũng rất ư là dễ thương…nhưng ai dại gì mà khen. Bởi vì một lẽ rất ư tầm thường thì, là, mà rằng: khen xong là chàng sẽ được thể, sẽ vênh váo, sẽ lại khổ người khen ngay thôi…nên cứ chê trước cho chắc ăn. Nếu nàng không lầm thì có câu “Thương cho roi, cho vọt” của các cụ dậy rồi. Thôi…cứ làm theo lời các cụ…là xong.

Xin ÑieânKim Thanh

Đôi khi con thấy Chúa thật điên!Rời bỏ Thiên đường, chốn bình yên.

Mặc lấy xác thân người cùng khổ,Nhận vào đời trăm thứ lụy phiền.

Đôi khi con thấy Chúa hiền lành,Cứ mặc con người nhạo uy danh.

Cứ mở trái tim ôm nhân thế,Mà thế nhân mang Người ra đóng đanh!

Đôi khi con thấy Chúa buồn rầu,Thương con người đầy trái tim đau.“Cha ơi ! tha chúng lầm chẳng biết!”

Thở dài đến cùng kiệt máu đào.

Con đôi lúc ngắm nhìn Thập tự,Con đôi lúc ngắm Chúa suy tư.

Vườn Dầu cô quạnh…nâng chén đắng, Biết nghĩa Tình Yêu : trái tim mù!

Chúa ơi! Oan khuất những đòn roi,Chúa ơi ! điên quá! Một mạo gai..

Từ hang đá lạnh rồi thập tự..Thổn thức vì Yêu, suốt cả đời!

Đổi tim cho con nhé Chúa ơi!Cho con không chỉ yêu bằng lời.

Cho con điên với ! Vì nhân thế,Có Chúa bên đời thôi đơn côi…

Xuân Canh DÀn - Page 16 Xuân Canh DÀn - Page 17

Năm Dần Nói Chuyện Hổ Trong thập nhị chi (12 con giáp), hổ đứng hàng thứ ba ((Tý, Sửu, Dần…). Người miền Bắc gọi hổ là “Hùm”, người miền Nam gọi hổ bằng “Cọp”; hoặc “Ông ba mươi” vì ngày xưa ai giết được hổ thì được thưởng 30 quan tiền, nhưng cũng bị đánh 30 hèo để oan hồn của hổ được ngậm cười nơi chín suối. Có nơi còn gọi hổ là “Ông Kễnh”, ám chỉ tính hay mò về bắt heo bò. Á Châu gọi hổ là “Chúa sơn lâm”, vì tiếng gầm của hổ và sức mạnh của nó làm cho mọi sinh vật trong rừng đều khiếp sợ; người Mỹ thì gọi hổ là “Mèo rừng”. Bên rừng Âu Châu không có hổ, nên người ta gọi “Sư Tử” là vua rừng, chúa sơn lâm. Hổ có tướng oai phong nhưng khi di chuyển thật mềm mại và kiều diễm. Hổ có sức mạnh hơn sư tử. Hổ giết các con thú khác không những để ăn thịt mà còn vì nó thích máu. Bất cứ con vật nào, thậm chí đến con người cũng phải sợ hổ. Loại hổ to lớn nhất sống tại miền nam Sibêria và miền

tây Trung Hoa. Hổ đực nặng trung bình 550 pounds, có con nặng tới hơn 700 pounds, hổ cái thường nhẹ hơn, nặng chừng 300 pounds, dài từ mũi tới đuôi đo được chừng 10 feet. Loại hổ nhỏ hơn sống bên Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Iran, Trung Hoa, Việt Nam, Nhật Bản, Nam Dương. Thân hình hổ tương tự như sư tử về kích thước, cách cấu trúc xương, răng và móng vuốt. Cả hai giống cùng gầm vang, nhưng hổ đực không có bờm như sư tử. Hổ là loài thích ăn thịt sống. Thức ăn chính của hổ là hươu nai, heo rừng, sơn dương; trâu nhỏ cũng bị hổ ăn, nhưng hổ sợ trâu lớn vì đôi sừng trâu làm vũ khí có sức rất mạnh khi tấn công. Hổ thường săn mồi vào đêm, trừ khi chúng quá đói mới liều lĩnh săn giết con mồi ban ngày. Đôi khi hổ trèo lên cây, và cũng có thể bơi lội dễ dàng. Có những con hổ bơi từ hòn đảo này tới hòn đảo khác để tìm những vùng dễ săn mồi hơn. Đã có những con hổ bơi rất xa nhiều cây số qua các vịnh để vào Bán Đảo Mã Lai. Chúng thường xuống nước vào những ngày có thời tiết nóng nảy để ngâm mình cho mát. Hổ mẹ sinh một lứa từ 2

tới 6 hổ con, sau vài tháng sinh trong rừng rậm, chỉ còn sống độ 2 con. Hổ mẹ rất chăm sóc hổ con và chăm nuôi con tới khi chúng được gần 2 tuổi. Khi hổ con không còn bú, hổ mẹ đi săn mồi trong rừng cho con, dậy hổ con biết cách giết các con mồi, cho tới khi con tự biết cách tìm thực phẩm thì hổ mẹ lìa bỏ chúng. Hai ba năm hổ mới sinh một lần. Đời sống trung bình của hổ là 11 năm.

Phương Pháp Săn Bắt Hổ Không thể săn hổ bằng chân, vì hổ ở trong rừng rậm rạp. Thợ săn đem con mồi ra nhử, đập bụi rậm dụ hổ ra nơi trống trải rồi từ nơi ẩn nấp trong cũi hoặc trên lưng voi bắn hổ. Cả con vật làm mồi và voi đều sợ hổ vì nó có thể cào móc rách da dầy của voi. Có những tay thợ săn tìm cách săn bắn hồi hộp, nhưng rất nguy hiểm, ngay cả khi ngồi săn trên lưng voi. Đôi khi một con hổ bị thương nhảy phóng lên lưng voi và tấn công thợ săn. Cách săn bắn an toàn hơn là cột con dê hay con vật khác vào cái cọc nơi hổ dễ tìm thấy hay dễ đánh hơi con mồi, rồi vào ẩn nấp an toàn trong lồng cũi và nhắm bắn khi hổ ra giết con mồi. Có thể thợ săn ở trên cái sàn dựng trên cột hoặc ở trên cây gần đó nhắm bắn hổ

Næm DÀn Nói ChuyŒn H°

NguyÍn Gia Tïnh

Xuân Canh DÀn - Page 16 Xuân Canh DÀn - Page 17

khi nó tới giết và ăn dê. Người ta bắt sống hổ để nuôi trong các sở thú bằng cách giăng lưới trên các lối hổ thường đi qua; hoặc cũng có thể bẫy bằng cách đào hố rồi đậy nắp hố, phủ cỏ bên trên. Hổ rơi xuống hố khi bước lên trên miệng hố.

Hổ đi vào văn chương Việt Nam Từ văn chương bình dân, ca dao tục ngữ, đến văn chương bác học, mỗi khi có dịp là hổ lại được đề cập tới, như:Tả vận xui, người ta nói: “Tránh hùm mắc hổ”.Trách ai khờ dại, gieo hại về sau, thì bảo “Thả hổ về rừng”.Ðể nhắc nhớ ngư©i ta ăn ngay ở lành làm điều thiện để lưu danh cho hậu thế, có câu: ‘Hùm chết để da, Người ta chết để tiếng”. Chỉ những người bần tiện: “Ký ca ký cóp cho cọp nó tha”.Để ám chỉ những người dựa hơi kẻ khác, hống hách với đồng bào, thì: “Đừng mượn hơi hùm rung nhát khỉ”. (Phan Văn Trị) Trong văn chương uyên bác, hổ cũng được ca tụng. Trong điển tích Ban Siêu, một danh tướng nhà Hán thường xông xáo vào những nơi nguy hiểm nên các bộ tướng khuyên ông nên thận trọng. Ông cười đáp:“Bất nhập hổ huyệt an đắc hổ tử”Nghĩa là không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Do điển tích này, trong Chinh Phụ Ngâm của bà Đoàn Thị Điểm, có câu: “Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo” (beo là tiếng gọi thay

hùm, hổ) Thế Lữ đã mượn hình ảnh con cọp bị nhốt trong sở thú để nói bóng tới bước sa cơ thất thế cûa một vị anh hùng, qua bài “Nhớ Rừng” sau đây: . . . . . . . .Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớThuở tung hoành hống hách những ngày xưaNhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già Với tiếng gió gào ngàn với giọng buồn hét núi.Với khi thét khúc trường ca dữ dội. Ta lặng ngắm giang sơn ta đổi mới. Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu. Ngoài ra hổ còn tượng trưng cho những vị danh tướng. Khi được làm tới tướng, vị tướng đó cũng lấy cọp làm tiêu biểu, uy nghi cho mình: nên gọi nơi làm việc là Hổ trướng, còn Hổ phù là phù hiệu, ấn tín và mong được thiên hạ gọi mình là Hổ tướng: Ra oai hổ tướng đoạt thành Ngói tan, trúc chẻ, tan tành thịt xương. Đức Khổng Tử khi sang nước Tề, đi qua núi Thái Sơn, thấy một người đàn bà ngồi khóc ngoài đồng, nghe thê thảm lắm. Ngài nói rằng: Người đàn bà này xem như trong nhà có trọng tang. Rồi sai thầy Tử Cống đến hỏi. Người đàn bà thưa: Ở đây lắm hổ, bố chồng tôi đã chết vì hổ, chồng tôi đã chết vì hổ, bây giờ con tôi lại chết vì hổ nữa. Thảm lắm ông ạ. Thầy Tử Cống bảo: Thế sao không bỏ chỗ này đi chỗ khác ? Người đàn bà nói: Tuy

vậy nhưng ở đây chính sách quan trên không đến nỗi hà khắc tàn bạo như các nơi khác. Giai thoại kể rằng thời Pháp thuộc, tại một đồn gác gần biên giới bỗng có tiếng súng nổ. Viên đồn trưởng người Pháp cho điều tra thì được thầy cai, người đã bắn phát súng đó, báo cáo và mô tả con hổ bằng tiếng tây “bồi” như sau: Lui grand que boeuf (Nó to như bò) Lui gras que boeuf (Nó béo như bò) Lui petit jaune (Nó hơi vàng) Lui petit noir (Nó hơi đen) Lui manger toi (Nó xơi ông) Lui manger moi (Nó xơi tôi) Lui “qua lê táp” (aller étable) (Nó tới chuồng bò) Moi ách chà là (halte là) (Tôi hô đứng lại) Lui “phú la căng” (Nó liền chạy mất) Tuy hổ dữ tợn ai cũng sợ, nhưng một khi đã giết được hổ, thì nó lại là một môn thuốc tẩm bổ rất quý. Đông y coi hổ là nguồn dược liệu quý giá lắm, cả thịt lẫn xương hổ đều quý, nhất lá bộ xương hổ đem nấu thành cao gọi là cao hổ cốt, quy tụ chân khí, nên xử xụng nó làm thần dược chữa bệnh phong thấp , bệnh tâm thần, thân thể mỏi mệt, chân tay rã rời, đau lưng, nhức xương, đầu gối lỏng lẻo, rất kiến hiệu. Vì hổ càng ngày càng hiếm, nên có nhiều ngư©i bất nhân làm giầu bất chính đã lấy xương chó nấu thành cao giả làm cao hổ cốt bán cho những người bị bệnh nan y mong sớm lành bệnh.

Xuân Canh DÀn - Page 18 Xuân Canh DÀn - Page 19

Traàn YÙ Thu Ngày lành Giáo Xứ uy nghiêm đến.

Thánh Lễ đôi ta được kết tên. Chân trời, góc biển, đào kênh,Tình yêu trân quý, Tết nên sắc cầm.

(*) Minnesota .(**) Miền Nam California.Viết ngày : 7 tháng 11/2009

Xứ Tuyết hôm nào thiếu ánh dương,Xứ Tuyết hôm nào thiếu ánh dương,Mùa Xuân đã đến nhớ người thương.

Bâng khuâng chơ. Tết hàng năm ngắn,Rộn rã vườn Hoa mấy tháng trường.

Dạo bước về nơi vui vẻ ấy,Lang thang đến hướng buổi tà dương.

Xuân vào đến cửa nhà anh đấy !Bánh mứt, ly trà, ...tuyết trắng vương.

Viết Ngày : 7 tháng 11/2009

Hôm nay thức mãi vì anh, Hôm nay thức mãi vì anh,Mong là nồi bánh chưng xanh mỡ hành.

Thơm ngon vị đậm trong lành,ñem về Xứ Tuyết lòng thành ấm êm.

Trăng cao ngắm mãi vào đêm,Cùng là ngọn lửa bên thềm đã lên.

Tuy là cách biệt xa, nên,

Thâm tâm mãi nhớ và tên gọi thường. Mùa Xuân gói bánh nhà, vườn,

Mà lòng nhung nhớ tỏ tường nỗi yêu. Giao thừa rộn rã bao nhiêu,

Khi anh mở bánh, câu chiều chuộng theo.

Viết ngày : 7 tháng 11/2009

Thương anh Tết đến Mai Vàng,Màu hoa đã điểm nụ hàng sắp lên.

Nhìn anh đắm đuối gần bên,Em lo pháo nổ cho nên nép gần.

Bờ vai đã dựa bao phần,Trong lòng muốn nói tình thành có đôi.

Cành Mai sẽ rộ hoa thôi,Bao nhiêu bông nở, bồi hồi sớm trưa.

Mùa Xuân ấm áp xa đưa,Anh ơi! lối cũ đường xưa chúng mình.

Lì xì lộc túi, thêm tình,Nhìn anh rạng rỡ an bình mộng mơ.

Viết ngày: 7 tháng 11/2009

Phương trời giá lạnh xa xôi ấy.(*) Có thấy mùa Xuân ở xứ này. Cành Đào rực rỡ hoa đầy,

Bolsa pháo nổ vui vầy với ai ? (**).

Anh về Tết nhất cho em đãi. Xuống phố chiều nay mặc áo dài. Mùi thơm phảng phất hoa Lài,

Yêu người trong mộng bờ vai sánh liền.

Nhìn lâu ánh mắt cho luồng điện. Xúc động nhưng ngoài rất tự nhiên.

Xuân về giấc mộng điền viên,Bên kia buốt giá , bình yên hỏi người.

Đây là Xứ Tuyết vào ngày cưới. Hạnh phúc mùa hoa nở đẹp tươi.

Yêu anh dạ đã cho mười,Mà lòng say đắm, nụ cười ở bên.

Xứ Tuyết hôm nào thiếu ánh dương,Xứ Tuyết hôm nào thiếu ánh dương,

Lòng VÜÖng XÙ Tuy‰t

Hôm nay thức mãi vì anh, Hôm nay thức mãi vì anh,

NÒi Bánh ChÜng Xanh

Cành Mai Mùa Xuân

Nên Duyên S¡c CÀm

Xuân Canh DÀn - Page 18 Xuân Canh DÀn - Page 19

Con Lân Ngày T‰t

MiŠn Trung Løt L¶i SÀu Mang

Cắc cắc tùng tùng trống rộn ràng, Âm thanh nhộn nhịp đón Xuân sang.

Con Lân nhảy múa tài thi thố,Đám Khách reo hò cổ võ vang.Bước tới vươn vai hoà điệu bộ,Lui về khí thế đổi xoay hàng.

Lân ngồi rạp xuống tiền vào miệng,Uốn lượn làm trò thật nhịp nhàng.

Viết ngày : 8 tháng 11/2009

Yêu anh lối ngõ mùa Xuân, Yêu anh lối ngõ mùa Xuân,Hoa Mai đua nở, quây quần cố nhân.

Niềm vui pháo nổ vang sân,Tim em xao động tình thân ấm lòng.

Bao nhiêu xác đỏ mùi nồng,Như là âm ỉ thắm hồng Tết sang. Cùng em dạo phố lang thang,

Mùa Xuân áo cưới đi ngang ghé vào.

Anh ơi ! sắm sửa ngay nào,Gian nhà hạnh phúc, hoa Đào có nhau.

Cho em ánh mắt màu nâu,Yêu anh biết mấy tình sâu kiếp này.

Đường về phố xá hoa đầy,Giao thừa sắp tới nơi đây pháo hồng.

Gần anh ấm áp tay lồng,Hoa thơm nhè nhẹ, cây trồng, dáng ai.

Viết ngày: 8 tháng 11/2009

Anh về có nhớ miền Trung, Anh về có nhớ miền Trung,Là nơi em đã sinh vùng biển đây .

Đồi cao núi đứng làn mây,Và trong ánh mắt thơ ngây biết gì .

Rời xa lúc tuổi cây thì,Còn mang rễ mới mẹ đi tưới đều . Người trong chiếc áo vừa thêu,Nhìn xem lối đã rong rêu phủ đầy .

Nôn nao giã biệt nơi này,Lầu cao thành thị an bài có vui .?

Anh về nhớ lại trăng lùi,Vào đêm tăm tối bùi ngùi tiếc thương. Không còn ánh nắng vầng dương,

Quê nhà lâm nạn thiên đường đánh rơi. Cây trồng ấp ủ xa hơi!,

Lòng em vẫn nhớ m¶t thời bé con. Còn đâu những buổi cơm ngon,

Miền Trung sống cảnh nước tròn, cuốn, dâng. Người thì cảnh khổ ai nâng,

Tâm tư gắn bó tình thân xứ người.

Viết ngày : 10 tháng 11/2009

Miền Trung lụt lội người nằm đó. Xác ở lòng sông tận đáy dò. Bao ngày mới nổi lên cho,

Tai ương dồn dập bữa no mất rồi.

Tin buồn thảm khốc quê nhà rối. Bão táp từ đâu kẻ đã trôi.

Dòng sông định mệnh than ôi ! Nghìn thu giấc ngủ đơn côi lạnh lùng.

Anh đang ở núi đồi thung lũng. Ngắm cảnh mùa Thu lối chập chùng.

Em thì nắng ấm vào vùng, Cali lá rụng <http://røng/> mông lung hữu tình.

Hung tin lụt lội cầu siêu tịnh. Cứu rỗi Linh Hồn được vãng sinh.

Về nơi cõi thế quang minh, và ai ở lại nặng tình thở than.

Anh buồn thấm thía lời ca thán !. Núi trũng từ đây xác lá vàng. Em thì dạ mãi sầu mang,

miền Trung bão táp người càng thảm thương.

Viết ngày : 10 tháng 11/2009

Yêu anh lối ngõ mùa Xuân, Yêu anh lối ngõ mùa Xuân,

Mùa Xuân Áo Cܧi

Anh về có nhớ miền Trung, Anh về có nhớ miền Trung,

MiŠn Trung Lâm Nån Nܧc Dâng

Xuân Canh DÀn - Page 20 Xuân Canh DÀn - Page 21

Nh§ Mái Nhà

Quê Tôi XÙ Quäng Thiên Tai

Quê tôi xứ Quảng mà thương,Thiên tai bão lụt người đương đối đầu .

Màn trời tối thẫm xa vời,Trăng sao mù mịt khóc đời biệt ly . Nhìn theo nước cuốn người đi,Than ôi ! giọt lệ sầu bi nặng lòng . Con thuyền rẽ sóng trôi, bồng,

Chim kêu thảm thiết buồn trông lạc đàn .

Bay về rũ rượi theo hàng,Không còn ríu rít lời vàng, lạnh tan .

Âu sầu đứt ruột khăn tang,Cho người nằm xuống vừa sang cõi nào .

Hoa rơi lả tả bên rào,Ngôi nhà lạnh lẽo trầm vào nước sâu .

Thê lương với cảnh đàn trâu,Từ nay ruộng lúa chủ đâu, giã từ .

Viết ngày: 12 tháng 11/2009

Bão lụt miền Trung mất sạch <http://såch/> là,Ai vừa vĩnh biệt tới phương xa.

Dòng sông nước đẩy người van vái,Biển cả mưa gào kẻ khóc la.Bão tố thiên tai gây thiệt hại,

Tang thương thủy nạn cớ phong ba.Anh về xứ sở nghìn trùng ấy,Nhắn gởi lời em nhớ mái nhà.

Tác Giả : Trần Ý ThuViết ngày : 12 tháng 11/ 2009

By Kristine Ngọc Nhi Trần – ƒu Đoàn Sao Mai

Scouting, also known as the Scout Movement, is a worldwide youth movement with the aim of supporting young people in their physical, mental and spiritual development. In Scouting I like the outdoor activities where I share responsibilities and learn how to live with each other. Being close to nature helps me gain appreciation for God’s handiwork and mankind’s places in it.

Camping is very fun because you will spend leisure time with your friends and you get to see great sights. You also learn the best way how to avoid mosquitoes. I will share with you a part of my camping trip to Duluth on Father’s Day this year.

We all gathered at the Church of St. Anne & St. Joseph Hien and departed there to Duluth at 7:00am after the Pastor gave us a blessing. We arrived at Fond-Du-Lac campsite at approximately 9:00am. After selecting good sites we set up one tent for the boys and one for the girls. This is a beautiful scenic campsite by St. Louis River in Duluth; and Jay Cooke State Park is a short drive away. This area has offered us an opportunity to do variety of outdoor activities: climbing the mountain, canoeing, or kayak fi shing; but we just did not have enough time to fi nish all activities we have planned. One of the exciting things that we did was walking on rocks to cross the upper level of the St. Louis River.

The campsite is so clean and beautiful. The weather was very nice throughout that weekend. We really enjoyed the camping trip with friends and our parents.

Xuân Canh DÀn - Page 20 Xuân Canh DÀn - Page 21

By Hesper & Jonathan PhamẤu Đoàn Sao Mai / Church of St. Anne – St. Joseph Hiển

Our Scout Troop went to Duluth Canal Park, Jay Cooke, and Gooseberry Falls State Park on Father’s Day this year. At

Gooseberry Falls Park, we went up to a top level and also to the lower ones of the waterfall. It was so magnificent and amazing to see the waterfall. The water looks brown because the iron oxides has turned the water reddish brown. Our scout leader instructed us to be careful when stepping on the rock. We took off our shoes and started walking carefully on the rocks. The rocks were not wet initially; but as we went further at the end, we were walking into the water. The water was so nice and cool.

At Duluth Canal Park, we got to see the Aerial lift bridge, boats, light house, and the museum. At the museum, we were educated about boats, ships and different kind of tools that sailors had used on the ship. There were different displays that looked nice, although some was scary. There was a gadget that some of us never knew of.

During the camping trip, our troop has learned to do variety of things that we don’t do every often at home. We learned to do various activities that are so fun and exciting. We even learned how to cook for ourselves and for our parents. Thanks to doing these, we have asked so many questions and thereby understood why these activities are so important for us.

We went hiking up the mountain at Jay Cooke State Park and saw tall trees and different kind of plants. We saw rapids, cliffs along St. Louis River. We saw other hikers who were able to make on top of the cliffs. It was a scenic area and our troop had a real good time to live closely

The day before Father’s Day, our scout leader told us to gather in one of the tents. The leader came in with supplies such as papers, markers, glue, string and tape in her hand. She wanted us to fabricate one, or maybe two alphabetical stencils from papers that she had handed out. She also asked us to write what we love about our dad on a back of the paper. After everyone finished their paper, our scout leader told us to make up a play that we could do it by ourselves. We got to perform our plays around the campfire, after we had finished making our smore. After most of the kids went to sleep, few of us started to tape the paper to the string and hang them across as a banner from one tree to another. After we were done, we went to sleep. It was around 1:00AM on Father’s Day.

Picnic and camping are all educational trips we love to do, because we enjoy the games, activities, see new things and to do outdoor cooking for our parents. Our scout troop cannot wait going on camping or picnic at other places next time.

Camping Trip at Fond-Du-Lac in

Duluth

Xuân Canh DÀn - Page 22 Xuân Canh DÀn - Page 23

Uniting With Those in Need Elizabeth Chi Pham

Uniting With Those in Need

Xuân Canh DÀn - Page 22 Xuân Canh DÀn - Page 23

Xuân Canh DÀn - Page 24 Xuân Canh DÀn - Page 25

TRI ÂN

Kim Thanh

Cám ơn Ngài đã thương con,Phận hèn bé mọn , mỏng dòn xác thân.

Cám ơn Ngài rất ân cần,Nâng con làm bạn thiết thân bên Ngài.

Cám ơn Ngài đã giơ tay,Cứu con thoát khỏi tháng ngày tội khiên.

Dù con làm Ngài buồn phiền,Dù con trở mặt, đảo điên, dối lừa.

Dù con tội lỗi chẳng chừa,Tạ ơn Ngài vẫn vô bờ thương con.

Trái tim con dẫu héo mòn,Tình Ngài ấp ủ chứa chan mặn nồng.

Tri ân Ngài chẳng nói :”không!”,Khi con quay lại ngã trong lòng Ngài.

Tri ân Ngài rộng vòng tay,Ôm con, ôm cả đắng cay tủi phiền.

Kim Thanh

5 Ngón Tay Cầu Nguyện

Phạm Duy Anh, GLVN Lớp 4

Mỗi tối em cầu nguyện bằng những ngón tay cho những người em phải cầu nguyện cho. Tuần này đi học Giáo Lý ở nhà thờ Mỹ họ dạy em cách này:

1.Ngón cái là ngón gần mình nhất. Em cầu cho những người thân quen của mình như gia đình, ông bà, bố mẹ, anh chị em. Những người đễ nhớ nhất. Rồi những ai em yếu mến và mang ơn cô thầy.

2. Ngó trỏ là ngón tay để hướng dẫn. Ngón này em cầu cho những vị dạy bảo, hướng dẫn hay chữa lành cho em. Nhóm này thuộc về các bậc trong Giáo Hội, rồi đến các thầy cô và các vị chăm sóc hay bác sĩ của em.

3. Ngón kế đến là ngón cao nhất. Ngón này nhắc nhở em phải cầu cho những vị chỉ huy lãnh đạo. Em cầu cho tổng thống, các vị lãnh đạo tinh thần hay xã hội.

4. Ngón tay áp út này là ngón tay đeo nhẫn như mọi người hay gọi, em cầu cho những ai yếu đuối, bệnh tật hay đang gặp buồn khổ tinh thần hay thể xác.

5. Sau cùng là ngón tay út. Ngón tay nhỏ nhất là ngón tay nhắc nhở em luôn đặt mình trong mối quan hệ với Chúa và mọi người chung quanh. Em cầu cho chính mình sống sao cho xứng đáng với mọi ơn lành Chúa ban cho em mỗi ngày.

Lạy Chúa, cảm tạ hồng ân Chúa đã dành cho con mỗi ngày. Mọi sự con có là của Chúa. Con dâng lại cho Ngài xin giúp con sống sao cho xứng đáng với tình thương Chúa dành cho con.

Xuân Canh DÀn - Page 24 Xuân Canh DÀn - Page 25

Làm sao ta thánh hóa môi trường,Khi ngụp lặn trong giòng nước đục?

Làm sao ta tu tới nơi tới lúc,Khi lòng đầy bão biển tai ương?

Ta ra chợ tìm câu trả lời,Ta vào thiền môn, giáo đường ‘hoành tráng’.

Nhìn Chúa giang tay, Phật nhắm mắt,Ta cũng giang tay nhắm mắt đợi chờ!

Ta vào nghĩa trang hỏi người yên nghỉ,Có cảm nghiệm địa ngục thiên đường.

Ta cầu cơ hỏi Thánh thần ma quỷ,Ngày nào Phán Xét và Tin Mừng?

Ta lật từng trang kinh ký ức,Lần chuỗi Mân Côi lẫn Bồ Đề.Ta soi từng viên gạch trong Thánh Địa,Có dấu chỉ nào để thoát U Mê? Khi tâm bất kiên, mệnh bất kiên,Mà hàng ngày nói mãi nghiệp duyên.Ta soi hồn trong từng giọt rượu,Rượu là đáp số tiên thiên hậu thiên ?!Ta bát nháo chơi thằng cà cháo.(Có khi nào hai đứa thương nhau),Mỗi ngày tám trăm ngàn nghiệp báo.Có nghiệp nào giống nghiệp nào đâu!Hôm nay ta bắt tay tên ba phải,Thật vô duyên ta hỏi linh tinh.

Nhân gian vo tròn như quả đất,Đất chuyển. Còn nhân gian đứng im?

Nghiêu Minh

Làm Sao?

Xuân Canh DÀn - Page 26 Xuân Canh DÀn - Page 27

Trường Tiểu Học Trần Hưng Đạo là nơi khởi đầu cho quãng đời học sinh của tôi; vào thời gian đó, Bố tôi đang là một quân nhân, và cũng vì gia đình chúng tôi cư trú ngay gần cổng số 4 của Bộ Tổng Tham Mưu (Quân Lực VNCH), trên đường Võ Di Nguy nối dài vùng Phú Nhuận nên ba chị em chúng tôi cùng được nhận vào trường. Trường Tiểu Học Trần Hưng Đạo nằm trong khuôn viên rộng lớn của Bộ Tổng Tham Mưu, trường gồm từ lớp Năm (lớp một) đến lớp Nhất (lớp năm). Hầu hết học sinh là con, em của các quân nhân và phần lớn các Thầy giáo đều là các quân nhân đang tại ngũ, vì có bằng cấp đại học nên được biệt phái về phục vụ ở đây. Đường vào trường phải đi qua các cổng kiểm soát - Cổng số 1 gần phi trường Tân Sơn Nhất, cổng số 4 trên đường Võ Di Nguy nối dài - và cổng số 2 trên đường Võ Tánh. Đoạn đường từ các cổng đến trường khá xa phải đi qua rất nhiều cơ quan cùng các khu gia binh; trên nguyên tắc các học sinh chúng tôi phải đi trên những con đường chính, nhưng không nói cũng đã biết “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba là ai rồi”, đám nhóc tì chúng tôi chuyên xử dụng các con đường tắt băng ngang các cống rãnh, xuyên qua các khu gia binh, vượt mấy cái tường thấp, . . . . . . . . .để còn nghịch ngợm phá phách nữa chứ. Các bạn cùng lớp tôi thời đó có những đứa

là con của các Sĩ quan cao cấp trong Quân đội nên ở trong khu cư xá Sỹ quan cao cấp cùng trong khuôn viên Bộ Tổng Tham Mưu t†a lạc gần cổng số 1 còn một số bạn khác thuộc thành phÀn gia đình Hạ Sỹ quan và Binh sỹ thì ở rải rác trong các khu gia binh gần phía cổng số 4. Đây cũng là những đÎa điểm tụ tập thường xuyên của chúng tôi trước và sau giờ học. Trường Tiểu học Trần Hưng Đạo vào những năm cuối thập niên 50 và đầu thập niên 60 gồm hai dãy lớp học (một theo chiều dọc và một nằm ngang) làm thành hình chữ L nhưng không dính liền vào nhau. Đầu chữ L là Văn phòng làm việc, gồm cả phòng Hiệu Trưởng và 5 lớp học tiếp nối; nhà vệ sinh nằm ở cuối dãy, cách một khoảng trống là hàng rào dây kẽm cao hơn đầu người bao quanh ba mặt của trường. Phía bên trái có một khoảng đất trống trước khi bắt đầu dãy lớp học nằm ngang gồm 4 phòng; trong lòng chữ L là một sân cỏ khá lớn dùng làm nơi chơi đùa cho các học sinh. Cổng chính của Trường nằm vào khoảng giữa lưng của dãy phòng học theo chiều dọc, có một khoảng sân trải đá chạy dọc theo các lớp học, chính giữa sân là cột cờ. Nơi đây là chỗ Thầy trò chúng tôi và tất cả các nhân viên tập họp chào cờ mỗi buổi sáng Thứ Hai đầu tuần. Vào thời gian này trường còn dùng trống để báo hiệu giờ vào lớp, giờ ra chơi cũng như giờ tan học; có lắm khi đang mải

HÜÖng Th©i GianPhan H»u ThØa

Xuân Canh DÀn - Page 26 Xuân Canh DÀn - Page 27

chơi ở các nhà bạn trên đường đến trường thì nghe tiếng trống vang lên thế là tất cả ù té chạy cho mau để kịp giờ vào lớp, không thiếu những lần bị trầy sướt vì vấp té; đau và sợ nhưng rất vui. Vì là một trường công lập nên tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục; nam: áo trắng ngắn tay, quần “soọc” ngắn màu xanh, nữ: cũng là hai màu trắng xanh nhưng là loại áo tay phồng và quần “phồng”. Quần còn có hai dải may kèm theo cùng màu dùng làm dây đeo chạy từ lưng quần phía sau vòng qua vai ra trước ngực và cài vào lưng quần phía trước (cả nam lẫn nữ sinh). Điểm đặc biệt là khi ở phiá sau lưng thì hai dải này chạy tréo nhau thành hình chữ X, đến khi qua khỏi vai thì lại chạy song song với nhau. Sau này tôi mới hiểu việc chạy chéo hình chữ X để giữ không tuột khỏi vai. Thời gian qua đã quá lâu nên dù cố gắng cách mấy, tôi cũng vẫn không thể nhớ được bất cứ một hình ảnh và tên của các Thầy (Cô??) đã dạy dỗ tôi suốt 5 năm trời tại đây. Xin thuật lại một chuyện liên quan đến tôi khi còn đang là cậu học sinh lớp Ba Nguyên gia đình tôi có một số hình ảnh lưu niệm, trong số đó có một tấm ảnh chụp cả gia đình gồm Bố tôi, tôi cùng các anh chị (Mẹ tôi đã mất vì bệnh trước đó ít lâu); hình như đó là tấm hình duy nhất chụp cả nhà mà gia đình còn

giữ được nên rất quý, thỉnh thoảng chúng tôi mới được cho xem. Một hôm, trong giờ ra chơi, một đứa bạn cùng lớp khoe với chúng bạn bức hình, rõ ràng là tấm hình tôi vẫn thường thấy ở nhà (có tôi đang ngồi trong lòng bà chị cả lúc chưa đầy một tuổi). Với trí óc non nớt của một cậu bé 7, 8 tuổi lúc đó,

tôi cho rằng người bạn đã đánh cắp bức hình của mình nên bằng mọi giá cố đòi lại bằng được, lẽ dĩ nhiên, người bạn không chịu trả và thế là nội vụ được đem ra mách Thầy khi vào lớp. Thầy cũng không biết giải quyết ra sao vì không biết nghe theo bên nào, nên sau cùng yêu cầu cả hai về nhà mời người lớn vào trường nói chuyện. Khi đó mới vỡ lẽ ra rằng vào năm 1954, khi gia đình tôi cùng đoàn người di cư vào Nam được ít tháng thì Mẹ tôi lâm bệnh và mất đi, trong lúc đó ngoài các anh chị đã lớn, ba chị em chúng tôi sinh năm một: bà chị hơn hai tuổi, ông anh được hơn một tuổi và tôi mới có vài tháng. Sau một thời gian ngắn tạm trú trong khu vực dành riêng cho người di cư, gia đình chúng tôi di chuyển ra sống bên ngoài. Có lẽ vì cả ba chúng tôi còn quá nhỏ, bà chị cả và mấy ông anh chưa có kinh nghiệm gì mấy trong việc chăm sóc trẻ con; lại nữa, gần nhà có bà hàng xóm người miền Nam cũng đang có đứa con trai trạc bằng tuổi tôi nên thường hay qua lại giúp đỡ và thỉnh thoảng còn đem tôi về sống chung với gia đình bà ít lâu. Thủa bé tôi có nước da trắng trẻo, đứa con trai nhỏ của bà ta hơi đen hơn nên bỗng dưng chúng tôi có thêm hai cái tên rất “tượng hình’: Cu trắng và Cu đen. Có lẽ gia đình tôi đã tặng cho Bà tấm hình làm kỷ niệm vào giai

đoạn này. Thời gian qua đi, cả hai gia đình vì hoàn cảnh phải thay đổi chỗ ở vài lần nên dần dần bặt tin nhau. Nhiều năm sau, xui khiến sao, hai chúng tôi - Cu trắng và Cu đen - lại cùng học chung một lớp mà lại không biết gì nhau vì còn quá nhỏ trong thời gian hai gia đình quen biết; vì thế nên mới xảy ra cớ

sự hai đÙa dành nhau một bức hình. Cũng nhờ thế, hai gia đình nối lại mối thân tình cũ cho dù hoàn cảnh bấy giờ đã có nhiều thay đổi về nếp sinh hoạt; nhưng chỉ hơn một năm sau thì gia đình tôi di chuyển chỗ ở một lần nữa nên lại mất tin nhau. Mãi đến hơn 7 năm sau, tôi mới có dịp gặp lại “Cu đen”; khi ấy anh đã tham gia quân đội, nhân một kỳ về phép ghé thăm gia đình tôi. Cả hai chúng tôi không biết nhiều về nhau, không có chung những kỷ niệm gì, vài lần gặp gỡ không đủ để ghi lại trong trí nhớ của nhau - thậm chí tôi không thể nào nhớ được tên thật của anh -; hơn 35 năm không có tin tức gì, chẳng hiểu “Cu đen” và gia đình hiện giờ ra sao???. . . . . . Vào giữa niên học năm lớp Nhất (lớp 5 sau này), toàn thể học sinh các lớp ráo riết chuẩn bị tập dợt văn nghệ cho ngày Tất Niên toàn trường, không nhớ vì lý do gì mà tôi “bị” giao cho nhiệm vụ hát một bản nhạc tựa đề “Hận Đồ Bàn”. Hình như đó lần đầu tiên tôi có được cơ hội “trình diễn” nên rất lo lắng và tập dượt khá kỹ lưỡng; đùng một cái gia đình tôi thay đổi chỗ ở nên phải chuyển sang trường khác trước ngày Trường t° chức Tất Niên. Có lẽ lần đầu tiên “ra quân” không suông sẻ đó đã vận vào người, thế nên cho đến bây giờ, tôi cũng chẳng lần nào có được dịp “biểu diễn tài năng” như vậy nữa.

Năm 1973, tôi có cơ hội trở lại ngôi trường tiểu học Trần Hưng Đạo nhân dịp dẫn các cháu con bà chị Cả xin nhập học tại đây. Khung cảnh vẫn gần giống như xưa, dãy hàng rào kẽm bao quanh 3 mặt của trường đã được phủ thêm một lớp cây leo; không còn cái trống báo giờ ngày xưa nữa, thay vào

nhÜng không nói cÛng Çã bi‰t, “nhÃt qu›, nhì ma, thÙ ba là ai rÒi”

Xuân Canh DÀn - Page 28 Xuân Canh DÀn - Page 29

đó là tiếng chuông điện reo vang đến từng lớp học. Các dãy phòng học vẫn như cũ, không thay đổi gì nhiều ngoại trừ màu sơn mới. Vì đang còn trong kỳ nghÌ? Hè của các học sinh nên sân trường vắng lặng, chỉ có một số người ra vào làm việc ở căn phòng đầu tiên dùng làm văn phòng. Khoảng sân ngay cổng chính của trường, nơi có cột cờ đã được tráng nhựa thay vì trải đá nhỏ như thời tôi còn đang theo học hơn 10 năm trước. Cái sân cỏ rộng lớn nằm trong lòng trường nơi chúng tôi thường hay nô đùa vào những giờ chơi cũng đã được tu bổ trông đẹp mắt hơn xưa. Không biết có còn các hàng quà vặt dọc theo bờ rào quanh sân của những thân nhân trong trại gia binh, nơi đám học sinh chúng tôi thường hay bu lại vào giờ ra chơi. Riêng cá nhân tôi, vì gia đình chủ trương không tập cho xử dụng tiền, vả lại hoàn cảnh gia đình tôi cũng không dư giả gì, nên hầu như chẳng bao giờ tôi có dịp bén mảng đến khu vực này. Thỉnh thoảng, theo chúng bạn đến xem ông bán kẹo kéo biểu diễn mấy “ngón nghŠ để hấp dẫn đám trẻ con, nhưng cũng chỉ dám đứng xa xa ngộ nhỡ bị xô đẩy ngã vào hàng quán thì lấy gì mà đền người ta, rồi lại chết đòn thôi. Có lẽ đó là lần cuối cùng tôi có dịp trở lại ngôi trường của thuở ấu thơ. Vì hoàn cảnh, tôi đã không còn sinh sống ở vùng Phú Nhuận từ năm 1979, và sau đó gần 30 năm sống ở xứ người; nghe tin từ những người thân cho biết tất cả đã thay đổi rất nhiều. Khu vực doanh trại bắt đầu từ cổng xe lửa số 10 chạy dài qua sân “gôn” trước kia đã trở thành phố thị, nhà cửa mới được xây dựng lên nằm san sát nhau dọc con đường Võ Di Nguy (Phú Nhuận) nối dài - nay đổi tên thành đường Nguyễn Kiệm; sẽ không thể

nào nhận ra được nếu không để ý kỹ, mặc dù căn nhà của gia đình chúng tôi vẫn còn đó và không khác xưa mấy. Qua những người thân trong gia đình cho biết các bạn cùng xóm ngày xưa của tôi đã tứ tán mỗi người m¶t phương, hầu như chẳng còn ai sinh sống quanh vùng. Ngôi trường Tiểu học của chúng tôi trước kia không còn nữa, có lẽ nó phải bị phá bỏ đi vì nhu cầu mở thêm các con đường mới đi xuyên qua; khu vực bên trong Bộ Tổng tham mưu đã biến thành những khu gia cư sầm uất. Anh Nguyễn Mọn, người Hiệu Trưởng sau cùng của Trường Tiểu Học Trần Hưng Đạo - và cũng là một người bạn của ông anh thứ tư của tôi - đã mất tại quê nhà ở một tỉnh nơi miền Trung xa xôi vì bệnh. Các cháu con bà chị Cả tôi nay đã trưởng thành và bắt đầu bước vào ngưỡng cửa của tuổi trung niên. Đã hơn 40 năm kể từ ngày tôi rời khỏi bậc Tiểu học, bao giờ tôi sẽ được thấy lại hình ảnh của các học sinh với quần “soọc” xanh và áo “sơ mi” trắng của những ngày xưa cũ trên quê hương Việt Nam???

Công ThÙc NÃu Món ˆn ñêm Giao ThØa

1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán.... rồi để ráo nước.

2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.

3. Trộn đều với: Một chút tình yêu + Một chút hy sinh + Một chút chung thủy + Một chút can đảm + Một chút kiên nhẫn + Một chút cố gắng. 4. Ướp thêm gia vị: lạc quan, hài hước , tự tin và hy vọng.

5. Đem ngâm một lát trong dung dÎch “Những điều tâm niệm cuả mình.”

6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi Bao Dung” và nấu với lửa “Yêu Thương.”

7. Đem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Mừng Vui” và gắp

MỘT NĂM MỚI Đ„Y YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC!

K.D.

Xuân Canh DÀn - Page 28 Xuân Canh DÀn - Page 29

Con viết lời ca tán tụng Ngài,Bao nhiêu từ ngữ đứng khoanh tay.Nép vào bên nhau… muôn xấu hổ,Ngàn lời không đủ sức nói thay…

Làm sao tán tụng một Tình Yêu ?(vì con, Ngài đã hết sức liều.Bỏ cả ngai vua, Ngài xuống thế,Ra đời không cả mái nhà xiêu).

Làm sao tán tụng một cuồng điên?Trái tim Yêu, Ngài ôm về lụy phiền.Giang tay ô nhục trên thập tự, Cho con thoát tội, sống bình yên.

Ngài ơi,Con phận hèn nhỏ nhoi,Con không đủ sức thốt thành lời. Dâng Ngài đời con dù tốt xấu,Xin hãy dùng con tán tụng Ngài.

Kim Thanh

MÓi Tình Muôn ThûÖ

L©i Ca Tán Tøng

Can Vê chiều xuống phủ sương,Gió thì thào khẽ, tà dương khuất chìm.

Không gian cô lẻ lặng im,Đớn đau, khô khốc tiếng chim vọng về.

Nghe tàn héo...nghe não nề,Treo trên thập tự:lời thề Tình Yêu.

Vì yêu, đau đớn đủ điều,Vì yêu đành chết sau nhiều đớn đau.

Chịu bội phản, chịu đọa đày,Nhục thân cũng chịu giang tay thập hình.

Vườn Dầu quỳ đấy một mình,Lạnh thân run rẩy...vì Tình, xin vâng.

Chén tràn nỗi đắng tay nâng,Trót yêu nhân thế chẳng ngần ngại chi.

Yêu đậm đà, yêu đam mê,Yêu trần gian chọn nằm kề bò chiên.

Hang nghèo đông rét mọn hèn,Giờ treo thập tự kề bên tội đồ.

Cho mạng sống, yêu vô bờ...Trần gian sao cứ hững hờ...điếc...câm?

Tàn hơi, yêu vÅn đậm nồng,Trao ban máu thịt, hồng ân cứu đời

Con chiều nay mắt lệ rơi,Ngài ơi, con cảm nhận rồi , Tình Yêu!

Bên thập giá, giữa bóng chiều,Mối tình muôn thuở..Ngài yêu nhân trần.

Kim Thanh

Xuân Canh DÀn - Page 30 Xuân Canh DÀn - Page 31

Lần đầu tiên hai chị em tôi được đi cắm trại. Chúng tôi hồi hộp đi thư viện mượn những cuốn sách nói về những cuộc cắm trại để thám khảo. Rồi ngày ấy cũng đến, buổi cắm trại gia đình Hướng Đạo của Thánh Anna và Giuse Hiển. Tôi nhớ rõ hôm đó sáng Thứ Bảy ngày đẹp trời, gia đình tôi dậy thật sớm để đến điểm hẹn tại Nhà Thờ là 7:00AM. Mặc dù đến sớm nửa tiếng, nhưng các trưởng và có vài gia đình các bạn còn đến sớm hơn. Chúng tôi cùng nhau đọc kinh cầu nguyện trước khi lên đường khởi hành đúng 7:00AM, điểm c¡m trại là Fond-Du-Lac, Duluth, nằm trên dòng sông St. Louis, cách nhà thờ 2 tiếng 45 phút lái xe. Đến nơi có Trưởng Oai, Trưởng Trung, Trưởng Liên, Trưªng Phương lo kiếm chỗ và dạy chúng tôi cắm trại. Mẹ tôi và Mẹ các bạn lo chuẩn bị bữa ăn trưa. Ba tôi và Ba các bạn cùng các trưởng chia làm hai đội, chia nhau dựng lều trại. Một giờ đồng hồ vật lộn với dây rợ, chúng tôi đã dựng xong 4 trại: một cho Nam, một cho Nữ và hai cho Ba Mẹ cùng các Trưởng. Xong việc, chúng tôi họp ăn uống dọn dẹp và họp điều lệ cách thức thi đua của hai đội. Chúng tôi khởi hành leo núi, ngắm hồ, cho chim ăn, đi tới đâu các trưởng cũng giảng dạy, Trưởng Oai còn chỉ cho chúng tôi cách phân biệt các loại cây hoang trong rừng để sử dụng. Trưởng Trung giúp chúng tôi cách cho chim ăn. Trưởng Liên luôn lo lắng từng bước leo núi của chúng tôi. Trưởng Phương luôn là kim chỉ nam dẫn đường. Sau một ngày leo núi mệt, chúng tôi về nấu ăn. Mặc dù cơm có vị khét và sống, mì spaghetti cómùi khó ăn, nhưng chúng tôi ăn rất ngon miệng vì do chính tay mình nấu. Chúng tôi sinh hoạt lửa trại, hai Ƕi tự đóng kịch, khán giả là các trưởng và Ba Mẹ. Chúng tôi tự lấy chăn mền, xoong chảo để làm hoạt cảnh. Chúng tôi quây quần bên lửa trại nghe các trưởng và ba mẹ kể chuyện.

Ngày hôm sau rơi vào ngày Father’s Day. Buổi tối sau khi tất cả mọi người đi ngủ, chúng tôi dùng đèn

pin để làm những món quà cho Ba, có các bạn thức tới 2 giờ sáng. Chúng tôi ngủ một giấc thật ngon mặc dù dưới nền sỏi đá. Chúng tôi dậy sớm để coi mặt trời mọc trên dòng sông.

Thật ngạc nhiên và xúc động cho Ba Mẹ, chung quanh lều trại chúng tôi đã trang hoàng “Chúc Mừng Father’s Day”. Chúng tôi quây quần nói lời cám ơn đến Ba. Món đồ ăn sáng chúng tôi dành cho các Ba là món mì ăn liền, nhưng đó là tấm lòng chúng tôi dành tới Ba với sự biết ơn và hứa sẽ là những đứa con ngoan.

Ngày hôm sau, chúng tôi đi coi thác, coi ngọn hải đăng. Đến 3 giờ chiều, chúng tôi chia tay nhau ra về. Hai ngày mệt mỏi nhưng chúng tôi học hỏi được tình thương yêu đồng đội, tình đoàn kết chia sẻ và nhất là nhìn thấy được tình thương của các Trưởng và Ba Mẹ đã hy sinh giúp đỡ, chỉ dẫn để chúng tôi có được ngày hè vui.

Cám ơn Trưởng Oai, Trưởng Trung, Trưởng Liên, Trưởng Phương, anh chị Hesper and Jonathan và Ba Mẹ.

by Julia & Jelena Chep

Xuân Canh DÀn - Page 30 Xuân Canh DÀn - Page 31

Nø CÜ©i

Xuân

Tri K›

Tri‰t gia Mendelssohn là bån tri k› cûa Çåi lj Frederick, m¶t vÎ vua có ti‰ng là nóng nÄy. M¶t b»a kia, khi nhà vua Çang Çi dåo thì g¥p tri‰t gia Çi ngÜ®c chiŠu nên vÒn vã hÕi:- Mendelssohn, nhà ngÜ©i Çi Çâu ÇÃy?- Hå thÀn cÛng không bi‰t!M¡t nhà vua nÄy lºa, g¥ng hÕi:- Ta chÌ hÕi nhà ngÜÖi m¶t lÀn n»a thôi. Nhà ngÜÖi Çang Çi Çâu?- Xin l‡i bŒ hå. Th¿c tình thÀn không bi‰t.Vua lÆp tÙc sai lính tóm c° tri‰t gia Çem tÓng ngøc. ChiŠu hôm Çó, vua nguôi giÆn trong lòng cäm thÃy ân hÆn, Çi xuÓng ngøc thÃt thæm bån và trách móc:- Tåi sao b»a nay nhà ngÜÖi låi giª chÙng khi quân v§i ta nhÜ vÆy chÙ?- Quä th¿c sáng nay thÀn Çi lang thang không bi‰t mình së Çi Çâu. Làm sao có th‹ bi‰t trܧc ÇÜ®c là së phäi Çi tù nhÜ th‰ này chÙ? BŒ hå còn cÀn thêm b¢ng chÙng gì n»a?

ñåo ñÙc

M¶t tri‰t gia trä l©i câu hÕi vŠ s¿ khác biŒt gi»a ngÜ©i Çåo ÇÙc và kÈ t¶i l‡i:- NgÜ©i Çåo ÇÙc lúc sÓng luôn nghï r¢ng mình Çang phåm t¶i, kÈ t¶i l‡i lúc phåm t¶i luôn nghï r¢ng mình Çang sÓng.

Giäi Thích

Sáng thÙ Hai, cô giáo cho các em l§p mÅu giáo chia sÈ k‹ låi nh»ng sinh hoåt Ç¥c biŒt cuÓi tuÀn cho cä l§p nghe. Cu Tèo hæm hª khoe nó ÇÜ®c bÓ cho Çi sæn vÎt lÀn ÇÀu tiên. Không nh»ng th‰, bÓ cu Tèo chÌ b¡n m¶t phát là trúng ÇÀu và chân con vÎt.Cô giáo nhíu mày có lë không bi‰t vŠ loåi súng shotgun nên v¥n hÕi cu Tèo:- Làm sao b¡n m¶t phát mà có th‹ vØa trúng ÇÀu vØa trúng chân con vÎt?Cu Tèo ngây ra m¶t lát rÒi Çáp:- Có lë lúc Çó con vÎt nó Çang gãi ÇÀu.

ThiŒt Thòi

M¶t ngÜ©i th® may khéo tay nên có nhiŠu thân chû giÀu có ÇÎa vÎ trong xã h¶i. ñiŠu ngåc nhiên là ngÜ©i th® may này may ÇÒ cho ngÜ©i khác thì thÆt ÇËp nhÜng chính ông ta låi æn m¥c rách rܧi tä tÖi. M¶t thân chû giÀu có cûa ông ta lÃy làm khó chÎu hÕi:- Tåi sao ông bi‰t may vá mà không chÎu sºa låi quÀn áo cho Çàng hoàng, æn m¥c nhÜ vÀy làm mÃt m¥t mang ti‰ng lây cho các thân chû cûa ông?- Xin ông thông cäm. Gia Çình tôi Çông con nên tÃt cä th©i gi© tôi có phäi dành may cho khách trä tiŠn m§i Çû sÓng.Ông khách sang tr†ng suy nghï hÒi lâu rÒi nói:- Thôi ÇÜ®c, Çây tôi ÇÜa trܧc cho ông 10 dollar coi nhÜ là Çã trä tiŠn cho ông Ç‹ ông sºa b¶ quÀn áo ông Çang m¥c. NhÜ vÀy ông ch¡c ch¡n së không còn có lš do gì Ç‹ æn m¥c lôi thôi rách nát.Bác th® may nhÆn tiŠn bÕ túi và cám Ön khách. Vài tuÀn sau, khách g¥p låi ngÜ©i th® may ngoài phÓ vÅn m¥c b¶ quÀn áo cÛ rách nát chÜa sºa, nên b¿c mình hÕi:- B¶ không phäi tôi Çã trä tiŠn cho anh sºa b¶ ÇÒ này rÒi sao chÙ?- Då Çúng, nhÜng tôi xin ÇÜ®c trä låi ông sÓ tiŠn Çó.-Tåi sao låi lå vÆy?- Sau khi ông ÇÜa tiŠn và ra vŠ, tôi xem xét kÏ låi b¶ quÀn áo tôi Çang m¥c, thì m§i thÃy tình trång cÛ nát tÒi tŒ cûa nó. Và chính vì vÆy, n‰u chÌ có 10 dollar Ç‹ sºa, thì tôi së hÖi bÎ thiŒt thòi.

Xuân Canh DÀn - Page 32 Xuân Canh DÀn - Page 33

Khi thằng Tí khoe với cả nhà trong bữa ăn gia đình, là nó mới khám phá ra trong nhà nó có một kẻ vô hình, thì mọi người vui cười cho rằng thằng bé thật dí dỏm, mới mười tuổi đầu mà đã biết khéo đùa giỡn gây được sự chú ý lắng nghe của cả nhà.

Thế nhưng khi cu Tí tiếp tục lập lại chuyện có một kẻ vô hình thỉnh thoảng đi theo nó thì cha mẹ và các anh chị của cu Tí bắt đầu thấy hơi lo. Cũng may là kẻ vô hình mà cu Tí kể lại có vẻ hiền lành và ngại ngùng khi có sự hiện diện của những người khác trong gia đình Tí.

Ban đầu, cha mẹ cu Tí cho rằng cậu bé có đầu óc tưởng tượng phong phú nên mới nghĩ ra cách giải trí lạ lùng như vậy. Ông bà hy vọng sau một thời gian ngắn cậu bé sẽ quên đi những ý tưởng ngộ nghĩnh đáng sợ đó, vì vậy ông bà chỉ thỉnh thoảng khéo léo thăm dò xem cu Tí còn thấy kẻ vô hình trong nhà hay không. Rốt cuộc đã hơn một năm trôi qua mà cu Tí vẫn quả quyết là có sự hiện diện của kẻ vô hình trong nhà cậu. Không những thế, con người vô hình này ngày một bám sát cu Tí hơn; lúc thì ngồi chung bàn ăn, lúc thì bò vào nằm chung giường với cu Tí.

Cuối cùng, cha mẹ cu Tí đành phải đem cậu bé đến cho các bác sĩ tâm bệnh khám nghiệm. Từ các bác sĩ gần nhà cho đến các vị nổi tiếng phương xa, tất cả đều cho rằng cu Tí là đứa trẻ rất bình thường và không phải là một đứa bé có khuynh hướng đặt điều nói dối. Các sinh hoạt khác của cu Tí từ học đường cho đến chung đụng với các bạn cùng trang lứa đều rất mực bình thường; chúng bạn dÜờng như không tin và cũng chẳng bận tâm về những điều cu Tí kể liên can đến con người vô hình sống trong nhà cậu. Điều làm cho các chuyên gia ngạc nhiên là cu Tí nhất định

không bỏ ý tưởng là trong nhà cậu có một kẻ vô hình, dù họ đã cố gắng hết sức để thuyết phục, giải thích và năn nỉ; hơn nữa, nhiều điều cu Tí học được từ người bạn vô hình thường sâu sắc khôn ngoan, vượt trên sự hiểu biết thông thường của các bạn đồng lứa.

Sau khi tốn rất nhiều thời giờ và tiền bạc để lo cho cu Tí gặp các bác sĩ tâm lý và phí tổn cho các thử nghiệm mà cũng không đem lại kết quả, cha mẹ cu Tí dẫn cậu đến gặp một vị cha già đã về hưu lâu năm theo lời mách bảo của một người bạn thân của gia đình; vị này nghe được những lời đồn đãi về cha già, lúc xưa ngài đã từng giúp đỡ nhiều trẻ em bất bình thường, kể cả những trường hợp liên can đến ma nhập quỷ ám. Ba má cu Tí rất kinh ngạc khi gặp cha già, vì tuy đã lớn tuổi, nhưng ngài tướng mạo rất tráng kiện và tinh thần thật minh mẫn. Sau khi nghe cha mẹ cu Tí trình bầy trường hợp của cậu, Cha già dẫn cu Tí vào phòng họp riêng rồi hai người nói chuyện liên miên mấy tiếng đồng hồ trong lúc cha mẹ cu Tí sốt ruột ngồi đứng không yên trong phòng đợi, cho tới lúc cha già và cu Tí bước ra với nét mặt tươi tỉnh rạng rỡ.

Được sự chấp thuận của ban giám đốc viện hưu dưỡng, ông bà an tâm làm theo đề nghị của cha già để cho cu Tí ở lại trong viện sáu tháng làm bạn với cha để ngài có dịp quan sát theo dõi những sinh hoạt và tiến triển bệnh tình của cu Tí trong thời gian này. Cha mẹ cu Tí vẫn có thể tới thăm cậu hàng tuần, nhưng tuyệt đối không được nhắc hay hỏi han cu Tí về người vô hình của cậu trong thời gian điều trị. Sau sáu tháng, khi cha mẹ cu Tí tới đón cậu về, ông bà được mời họp riêng với cha già để nghe ngài căn dặn và chia sẻ những điều liên can đến

N h » n g K È V ô H ì n hPhạm Văn Oanh

Xuân Canh DÀn - Page 32 Xuân Canh DÀn - Page 33

trường hợp đặc biệt của cu Tí. Theo sự nhận xét của cha già, thì cu Tí không những đã không đặt điều nói dối, người vô hình cũng không phải chỉ là sản phẩm thông thường của óc tưởng tượng phong phú, nhưng thật ra cu Tí nhìn thấy được một hiện tượng khá hiển nhiên mà đa số chúng ta không thể thấy hay chưa thấy được. Cha cho biết là sau khi cu Tí dọn vào hưu dưỡng viện để sống dưới sự chăm sóc của ngài không đầy một ngày, thì kẻ vô hình cũng đã dọn đến sống chung với cậu.

Theo cha già giải thích, thì con người ngay lúc được sinh ra là đã có cả hai dạng hay hai phần. Một dạng là thể chất như chúng ta vẫn thấy. Dạng này ăn uống và lớn mạnh theo thời gian; có ánh mắt, có màu da, có chiều cao, có sức nặng, có bề ngang, có răng, có tóc, có thể bệnh, và có thể chết. Còn một dạng nữa thì vô hình. Dạng này chính là tâm linh, là phần hồn của mỗi người. Dạng tâm linh có những nét và đặc điểm dễ nhận ra như tức giận, buồn thương, hiểu biết, kính sợ, bác ái ... Dạng này cần những món ăn tinh thần để lớn mạnh theo tuổi tác, thời gian; nó cũng có thể đau ốm bệnh hoạn vì thiếu dinh dưỡng bồi bổ, hoặc vì tiếp xúc va chạm với các vi khuẩn ảnh hưởng xấu xa như tà thuyết phim ảnh trụy lạc, hay gương mù tật xấu. Dạng này cũng có khi cồng kềnh đầy chỗ nhược, dễ bị va chạm sứt mẻ đau lòng. Các căn bệnh của dạng vô hình thường hay truyền nhiễm khó điều trị và có thể làm hại cả thế hệ mà không bị phát giác; các vi khuẩn gây ra bệnh trạng cho kẻ vô hình thường khéo léo trá hình dưới các danh nghĩa cao thượng tốt đẹp, để sinh sôi nảy nở tràn ngập gây nguy hại cho bệnh nhân và những người chung quanh. Rất ít người nhìn thấy những dạng những kẻ vô hình này vì hầu hết chúng ta chỉ chú trọng đến phần thể xác; lo bồi bổ cho nó; lo chải chuốt cho nó; lo may mặc cho nó

hợp thời hợp cảnh. Còn phần vô hình thì thường bị lơ là, đói khát, èo uột héo hắt. Khi con người lâm vào cảnh tuyệt vọng hay có biến cố lớn, lúc đó kẻ vô hình thường được lôi ra để đỡ đòn tinh thần, hoặc để mặc cả van xin Thượng Đế.

Chính vì vậy mà những con người vô hình trong cuộc đời thường gầy gò ốm yếu, ẩn mình trong những nơi kín đáo khó nhận ra. Họ là những tâm hồn bệnh hoạn, những tâm hồn băng hoại, những tâm hồn nhu nhược, những tâm hồn còn đang hấp hối, và cũng có những thân xác tuy còn đang sống nhưng không có hồn, vì kẻ vô hình đã bị bỏ vào một xó hoặc đã lìa xác từ lúc nào không hay.

Cu Tí là đứa trẻ đặc biệt, hồn nhiên khỏe mạnh về cả tâm hồn lẫn thể chất, nên được diễm phúc hay thiên khiếu có thể nhìn thấy cả hai phần thể xác và tâm linh của mình song song lớn mạnh trong một môi trường an lành và hướng thiện. Tuy nhiên, cậu chỉ nhìn thấy một kẻ vô hình duy nhất trong gia đình khá đông người của cậu. Vì thế, cha già khuyên cha mẹ cu Tí nên mang thêm các món ăn bổ dưỡng cho tinh thần vào nếp sống gia đình, hầu giúp cu Tí có thêm nhiều người bạn vô hình ngay trong nhà. Cha già cũng thú nhận là từ khi ngài giúp cu Tí cũng là lúc ngài tự giúp cho chính mình không ít, để hiểu thấu thêm về những kẻ vô hình trên đời; vì mãi gần đây, sau khi ngài đã về hưu có nhiều thời giờ nhàn rỗi, ngài mới khám phá ra sự hiện hữu của những kẻ vô hình đang chung sống bên cạnh ngài. Có những buổi chiều âm u, đi dạo trong nghĩa trang cạnh nhà xứ, ngài nhìn thấy từng đám đông toàn những kẻ vô hình gầy gò ốm yếu tựa vào nhau đi vật vờ trong sương khói.

Xuân Canh DÀn - Page 34 Xuân Canh DÀn - Page 35

H¶i Ch® Giáo XÙThánh Anna &

Giuse Hi‹n Gioan

Hàng năm cứ vào tháng 8, Giáo xứ tổ chức hội chợ để bà con giáo dân có dịp vui chơi, gặp gỡ nhau tâm tình, chia sẻ những buồn vui, mà hàng tuần, Lễ Chúa Nhật cũng khó có dịp gặp nhau. Năm nay, Giáo Xứ tổ chức vào ngày 21 đến 23 tháng 8 năm 2009, thời tiết rất đẹp cho việc sinh hoạt ngoài trời. Trước ngày khai mạc một tuần, các ban, các hội đoàn đã rục rịch chuẩn bị mọi công việc được phân chia. Riêng đoàn LMTT thì bao quát, công việc chuẩn bị sân khấu và lều bạt là nặng nhất, nhưng có một số anh em ngoài Đoàn cũng tham gia vào công việc chung nên mọi việc đã hoàn tất đúng như dự định. Riêng các món ăn thì hầu như ban nào cũng chuẩn bị một tuần trước để đến trưa thứ sáu mùi thịt nướng thơm, lan tỏa ra các đường phố chung quanh, khiến người đi đường bụng chưa đói, cũng phải ghé vào quan sát… Hội các Bà Mẹ Công Giáo phụ trách món bún thịt nướng, món này có sức thu hút khách hàng từ xa, nên nhiều người đã phải đứng chờ “on line” làm các bà, các chị quýnh cả lên, nhưng có chờ lâu một chút để dịch vị tiết ra nhiều ăn mới ngon. Món bún riêu do khu Gioan Tông Đồ phụ trách, món này đã nổi tiếng từ

lâu, nên nhiều người từ xa, từ các giáo xứ khác cũng hẹn hò nhau đến sớm để thưởng thức, năm ngoái có người chiều tối đến trễ nên mất dịp thưởng thức, phải đợi đến ngay hôm sau và sau khi ăn, còn làm một cái “to go” về nhà để dành. Năm nay cũng vậy, hai bà Trưởng Khu, Phó Khu suốt ngày luôn tay, luôn chân. Sau ngày bế mạc, bà nào cũng đừ, không nhấc nổi cánh tay, chân thì cứng đơ, t¶i nghiệp hai ông Trưởng, Phó Khu phải đấm bóp, mà còn bị la vì làm cho mấy bà đau thêm, t¶i nghiệp, giá 30 năm trước đây mà mấy ông đấm bóp thì làm gì có chuyện…. Món Dê do đoàn LMTT phụ trách, cũng có nhiều tiếng “xầm xì”: giao cho đoàn này phụ trách món đó là đúng rồi, chẳng có ai “D” mạnh bằng mấy ông này, Ban

Ngày kết thúc ông bà cười tươi như hoa, giơ tay chào bà con và hứa “đến hẹn lại lên”.

Xuân Canh DÀn - Page 34 Xuân Canh DÀn - Page 35

Tổ Chức biết nhìn xa trông rộng, biết nhìn mặt mà bắt hình dong. Các cụ lớn tuổi nghe thấy vậy, thì chối bây bẩy, cái vụ đó không có tôi ạ, mấy anh em trẻ cũng chẳng vừa, lên tiếng phản biện liền, họ dẫn chứng : cụ Hạp bẩy mươi mấy rồi đang làm chủ xị đó thôi. Tội nghiệp ông Hạp, năm ngoái phụ trách món “giả cÀy”, chỉ vì các đấng mày râu thích món “cầy tơ” như ở bên nhà, nhưng xứ này kiếm đâu ra, nên phải làm món cũng có hương vị hao hao như “cờ tây”, năm nay nổi hứng đổi món, nên bị lãnh quả. Ngoài món dê nướng, còn có món “đưa cay”, món này năm nay rất khấm khá, nhờ các đấng mày râu, ăn dê bảy món mà không có chất đưa cay thì nhạt nhẽo làm sao. Cũng có thể năm nay nhờ tài chiêu dụ của ông Phú, người có tài quảng cáo, và nói không biết mệt, nên mở không kịp, có lúc phải ngưng rất lâu vì hàng order chưa về kịp. Món cơm chiên, gà chiên, gỏi cuốn do anh chị em trong nhóm Cana phụ trách cũng đâu có chịu thua các nhóm khác. Có người nói rỡn nhóm Cana chậm như vịt, vì âm cana tiếng Pháp có nghĩa là con vịt. Nói vậy mà không phải vậy, sức dài vai rộng là lớp trẻ, mà nhóm này vừa trẻ, lại vừa khoẻ, vừa nhanh, nên mới đảm đang được ba món một lúc. Món nào cũng được khách ưa thích. Ca đoàn Cecilia phụ trách cà phê, nước uống cũng khá bận rộn, vì vấn đề pha chế phải làm sao cho nhanh, cho kịp yêu cầu của khách. Cà phê nóng thì các vị cao niên dùng nhiều, còn cà phê đá thì giới trẻ thích hơn. Dù nóng hay lạnh là làm sao luôn giữ được hương thơm, vị đậm. Nhờ số anh chị em tham gia đông nên không có vấn đề khách phải chờ lâu. Ca đoàn Teresa phụ trách nước giải khát, và sinh tố cũng không để cho ca đoàn Cecilia qua mặt. Các em nhanh như cắt, nhờ số đông nên người pha chế, người bưng đến tận nơi cho quý khách, nhờ đó mà quán của các em không có lúc nào rảnh tay. Đặc biệt món xôi, chè, bánh ngọt do một số anh chị em hảo tâm ủng hộ và phụ trách bán luôn. Hoan hô tinh thần “mình vì mọi người “của các anh chị. Hot dog, và bắp do anh chị em người Mỹ phụ trách cũng được rất nhiều người ưa thích.

Ngoài phần ăn uống, về các game chơi cho trẻ em được giới trẻ và đoàn Thiếu Nhi Thánh Thể đảm nhiệm. Môn này là đúng nghề của các em rồi. Các em khác theo ba mẹ đi hội chợ, đây là chỗ các em ghé thăm đầu tiên. Riêng phần văn nghệ năm nay, có ca sĩ Thiên Kim về

giúp vui cho bà con cùng với Ban nhạc và các ca sĩ địa phương phụ trách. Mục này năm nào cũng là đỉnh điểm của hội chợ, được bà con hoan hô, tán thưởng nhiệt liệt. Tôi còn nhớ khoảng năm năm trước đây, hồi còn ở bên nhà thờ cũ, ca sĩ Thanh Trúc về giúp vui, cô này có khoa ăn nói cũng chẳng thua ai, đang ca trên sân khấu, Thanh Trúc xuống sân và mời bà con cùng hát, cô đến chỗ cha Thể và mời anh, có bà đứng bên cạnh nhắc : Cha đấy, không phải anh đâu. Thanh Trúc giật mình lui lại và nói :”con xin lỗi cha, tại cha không mặc đồ nên con không biết” Cha Thể đáp tỉnh bơ: “nếu cha không mặc đồ còn chết nữa” Thanh Trúc lanh tay lẹ miệng đến mấy cũng bị cha Thể cho đo ván 1-0 và chạy lên sân khấu tiếp tục phần hành của mình.

Vé số để gây quỹ cũng như mọi năm : Từ lô an ủi 20$ cho đến lô độc đắc 1000$ được bà con tích cực tham gia.

Còn một khâu thật âm thầm không ai biết đến, nhưng lại quan trọng hơn hết. vì nhờ khâu này mà bà con, hay nói theo kiểu quan họ Bắc Ninh là “các liền anh, liền chị” tình nguyện phụ trách mọi mặt trong Hội Chợ được tăng cường sinh lực để mà đảm đang công việc cho kết quả tốt đẹp, khâu này do ông bà Trần Minh Son đầu tắt mặt tối suốt ngày, nhưng ít khi lộ diện. Ngày kết thúc ông bà cười tươi như hoa, giơ tay chào bà con và hứa “đến hẹn lại lên”.

Xuân Canh DÀn - Page 36 Xuân Canh DÀn - Page 37

nhóm emmaus (1983-2009)

Trực thuộc Cộng Đoàn Đồng Hành Việt Nam Hải ngoại

Nhóm Emmau được thành hình từ năm 1983 dưới sự hướng dẫn của Cha Phêrô Chu Ngọc Thành. Cha Julian Elizalde, S.J., được sự chấp thuận của Cha Thành đã đến cộng đoàn Công Giáo Minnesota (lúc đó chưa có tên gọi riêng) tổ chức khoá Linh Thao + Tĩnh Tâm đầu tiên cho một Nhóm Anh Chị Em (ACE) tại nhà tĩnh tâm của Sister St. Mary tại Saint Paul.

Và cho đến nay, Nhóm chúng tôi hằng năm đều có tổ chức một khoá Linh Thao+Tĩnh Tâm vào 4 ngày cuối tuần, để canh tân tinh thần, luyện tập đời sống thiêng liêng bằng cầu nguyện, suy tư, xét mình, nhận định, lắng nghe tiếng Chúa và hoán cải tâm hồn. Và cũng để mời gọi mọi người đến tham dự.

Sau đây, chúng tôi xin ghi lại vài nét về Cha Julian Elizalde. Cha người Tây Ban Nha sống ở Việt Nam 23 năm. Cha làm việc cho Giáo Hoàng Học Viện Piô X Dalat và cũng làm việc tại Trung Tâm Đắc Lộ với ACE sinh viên tại Sàigòn nhiều năm. Đặc biệt Cha là người đưa Phong Trào Linh Thao vào Việt Nam, vì sớm ý thức tinh thần Linh Thao sẽ đáp ứng được nhu cầu của ACE sinh viên trong giai đoạn khó khăn của đất nước.

Năm 1976, Cha bị cộng sản trục xuất khỏi ViŒt Nam. Sang Hoa Kỳ, Cha giúp Cộng Đoàn Công Giáo ViŒt Nam tại Denver. Năm 1978, Cha được Bề Trên bổ nhiệm đi Manila (Philippines); tại đây Cha thường đi thăm viếng và giúp đỡ đồng bào Việt Nam tị nạn.Tháng 12, 1981, Cha Bề Trên Tổng Quyền thuyên chuyển Cha trở lại Hoa Kỳ ở tại Trung Tâm Huấn luyện Hiệp Sĩ Loyola, Portland – Oregon, để giúp đỡ ACE thanh niên Việt Nam tị nạn nói chung và làm Tuyên Úy Chỉ Đạo cho Nhóm Linh Thao + Tĩnh Tâm Hải ngoại nói riêng, trong thời gian 3 năm. Vì lòng yêu mến quê hương và Giáo Hội ViŒt Nam, Cha còn có tên Việt Nam là Phạm Công Thành, Cha nói tiếng Việt như người Việt.

Nhân dịp mừng Xuân Mới Năm Canh Dần và cũng trong tinh thần Mùa Chay tiếp đến, chúng tôi xin mượn ‘LỜI KINH SÁM HỐI’ của Khoá Linh Thao 2005 với Cha Giuse Khuất Duy Linh, bài hát ‘NHƯ HẠT CÀ PHẾ’ của Thông Vi Vu và một gương mặt ‘ĐỔI MỜI TỪ BÊN TRONG’ để góp phần cống hiến quí độc giả Báo Xuân 2010, sống Mùa Chay vui vẻ tốt đẹp hơn. Năm 2010, chúng tôi sẽ có khoá Linh Thao & Tïnh Tâm 4 ngày vào cuối tháng 6 ngày 24, 25, 26 và 27. Kính mời tất cả ACE tham dự.

Xuân Canh DÀn - Page 36 Xuân Canh DÀn - Page 37

K.D.

Cän

h X

uân

Mời các bạn thích thơ và thẩn, đọc bài thơ này. Đặc biệt bài thơ này có tám cách đọc mà vẫn hay. Chỉ có tiếng Việt mới phong phú như thế! 1. Bài thơ gốc

Ta mến cảnh xuân ánh sáng ngời Thú vui thơ rượu chén đầy vơi

Hoa cài giậu trúc cành xanh biếc Lá quyện hương xuân sắc thắm tươi

Qua lại khách chờ sông lặng sóng

Ngược xuôi thuyền đợi bến đông người Xa ngân tiếng hát đàn trầm bổng Tha thướt bóng ai mắt mỉm cười.

2. Đọc ngược bài gốc từ dưới lên Cười mỉm mắt ai bóng thướt tha Bổng trầm đàn hát tiếng ngân xa

Người đông bến đợi thuyền xuôi ngược Sóng lặng sông chờ khách lại qua

Tươi thắm sắc xuân hương quyện lá

Biếc xanh cành trúc giậu cài hoa Vơi đầy chén rượu thơ vui thú

Ngời sáng ánh xuân cảnh mến ta.

3. Bỏ hai chữ đầu mỗi câu trong bài gốc: ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng

Cảnh xuân ánh sáng ngời Thơ rượu chén đầy vơi

Giậu trúc cành xanh biếc Hương xuân sắc thắm tươi

Khách chờ sông lặng sóng Thuyền đợi bến đông người

Tiếng hát đàn trầm bổng Bóng ai mắt mỉm cười.

4. Bỏ hai chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên: ngũ ngôn bát cú, luật bằng vần bằng

Mắt ai bóng thướt tha Đàn hát tiếng ngân xa

Bến đợi thuyền xuôi ngược Sông chờ khách lại qua

Sắc xuân hương quyện lá Cành trúc giậu cài hoa Chén rượu thơ vui thú Ánh xuân cảnh mến ta.

5. Bỏ ba chữ cuối mỗi câu trong bài gốc: tám câu bốn chữ

Ta mến cảnh xuân Thú vui thơ rượu Hoa cài giậu trúc

Lá quyện hương xuân

Qua lại khách chờ Ngược xuôi thuyền đợi

Xa ngân tiếng hát Tha thướt bóng ai.

6. Bỏ ba chữ đầu mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên: tám câu bốn chữ

Cười mỉm mắt ai Bổng trầm đàn hát

Người đông bến đợi Sóng lặng sông chờ

Tươi thắm sắc xuân Biếc xanh cành trúc Vơi đầy chén rượu

Ngời sáng ánh xuân. 7. Bỏ bốn chữ đầu mỗi câu trong bài gốc: tám câu ba chữ

Ánh sáng ngời Chén đầy vơi

Cành xanh biếc Sắc thắm tươi

Sông lặng sóng Bến đông người Đàn trầm bổng Mắt mỉm cười.

8. Bỏ bốn chữ cuối mỗi câu trong bài gốc, đọc ngược từ dưới lên: tám câu ba chữ

Bóng thướt tha Tiếng ngân xa

Thuyền xuôi ngược Khách lại qua

Hương quyện lá

Giậu cài hoa Thơ vui thú

Cảnh mến ta.

Xuân Canh DÀn - Page 38 Xuân Canh DÀn - Page 39

M¶t ChuyŒn Tình TuyŒt ñËp

Hồ Thụy Huyền Trân là một thiếu nữ Việt Nam 22 tuổi, cô thật đẹp với mái tóc đen dài và đôi mắt hiền dịu. Cô sống cùng cha mẹ tại thị xã Ngã Bảy (Phụng Hiệp), cách phía Nam Cần Thơ ba mươi kilômét. Cô quyến rũ, duyên dáng, thông minh nhưng lại bị tật nguyền bẩm sinh: cô bị câm điếc từ khi mới lọt lòng mẹ. Cuộc sống của cô không hề bất hạnh bởi cha mẹ luôn dành cho cô tất cả tình yêu thương mà cô cần. Cô cũng không phải lo lắng gì về đời sống vật chất bởi gia đình cô không phải chịu cảnh bần hàn. Cha cô, ông Hoàng là chủ doanh nghiệp, ông điều hành một công ty sản xuất vật liệu xây dựng.

Trân hạnh phúc, nhưng cô lại cảm thấy cô đơn về mặt tình cảm. Cô mơ ước gặp được chàng hoàng tử quyến rũ, người sẽ mang lại một niềm hy vọng mới cho cuộc sống của cô. Trái tim cô đơn của cô tìm kiếm một con tim khác để yêu thương.

Trước khi cưới nhau, con người ta cần phải yêu nhau, và trước khi yêu nhau họ cần phải biết nhau và vậy là trước hết cần phải gặp được nhau. Chính sự tình cờ làm nên các cuộc gặp gỡ. Khi hai bạn trẻ gặp nhau rồi đem lòng yêu nhau, ta có thể nói rằng đó là một sự tình cờ hạnh phúc... Webcam tình yêu. Giống như nhiều thiếu nữ ở tuổi cô, Trân thường dùng Internet để giải trí. Một lần, khi truy cập mạng cô phát hiện ra một địa chỉ dành cho những người câm điếc trên thế giới. Cô vào địa chỉ ấy để tìm một thanh niên cùng độ tuổi với mình, với mong muốn được làm quen và có một người bạn tốt để có thể trò chuyện với nhau qua webcam.

Trong khi tìm kiếm, cô gặp một chàng trai người Pháp cũng bị câm điếc giống mình, chàng trai này sống cách cô hơn 10.000 km. Anh tên là Philippe. Anh là người Pháp và hiện đang sống tại thành phố Mans, phía Tây nước Pháp. 26 tuổi và vẫn còn độc thân, anh là nhân viên trông coi cửa hàng trong một trung tâm thương mại.

Philippe rất ngạc nhiên và hạnh phúc khi được gặp cô gái Việt Nam này qua mạng, một cô gái rất khác so với phụ nữ Pháp. Ban đầu giữa hai người là mối quan hệ bạn bè xã giao, họ trò chuyện cùng nhau qua webcam trong nhiều tuần liền. Vì không thể nói như đa số mọi người nên họ dùng ngôn ngữ dấu hiệu, tức là trò chuyện thông qua các cử chỉ của bàn tay. Cùng với thời gian, mối quan hệ giữa Trân và Philippe tiến triển, mối quen biết sơ sơ biến thành tình bạn, rồi tình bạn trở thành tình yêu... Balzac đã từng nói, “Tình yêu là một ngọn gió huyền bí và mạnh mẽ nhưng ta lại chẳng biết nó từ đâu

Trân và Philippe trong ngày trọng đại của cuộc đời

Đám cưới dưới mưa, đám cưới hạnh phúc

Xuân Canh DÀn - Page 38 Xuân Canh DÀn - Page 39

thổi tới”.

Hai người tiếp tục gặp nhau từ xa qua màn hình máy tính và trò chuyện cùng nhau mỗi ngày. Hàng nghìn kilômét ngăn cách họ như không còn tồn tại, khoảng cách như được rút ngắn nhờ sức mạnh kỳ lạ của tình yêu và định luật vạn vật hấp dẫn. Quả là vị thần tình yêu bắn mũi tên của mình vào ai và khi nào tùy thích! Một tình huống mới lạ kỳ làm sao! Một thiếu nữ Việt Nam và một chàng trai người Pháp đem lòng yêu nhau nhờ chiếc webcam! Họ chỉ thấy nhau qua khung màn hình máy tính nhỏ bé, nhưng từng ấy cũng đủ để tình yêu của họ nảy nở. Tháng ngày trôi đi, tình yêu ấy không phai nhạt mà ngược lại, mong muốn được hiểu nhau rõ hơn càng tăng lên trong họ.

Một ngày, Trân cho mẹ cô hay rằng cô đã gặp một chàng trai qua Internet. Cô phải thuyết phục bà mẹ rằng anh chàng Philippe này có tình cảm sâu nặng với mình. Trân giải thích cho cha mẹ rằng cô muốn thật sự gặp chàng tình nhân yêu quý này, người cũng bị câm điếc giống cô nhưng sống ở nửa kia của Trái đất, ở một nơi rất xa, tại nước Pháp!

Đối với hai bạn trẻ, máy tính và khung màn hình nhỏ bé không đủ để thỏa mãn mong muốn hiểu nhau của họ. Họ muốn bước qua thế giới ảo, tuy thật tiện dụng nhưng chỉ là nhân tạo để tới với thế giới thực nơi mọi thứ thật hơn.

Hiện tượng Cyberlove có những hạn chế của nó bởi một người đàn ông và một người phụ nữ chỉ có thể thực sự hiểu nhau kể từ thời điểm họ có thể gặp mặt nhau.

Đôi bạn trẻ đã nên duyên chồng vợ trong sự chứng kiến của gia đình, họ hàng... (Ảnh gia đình cung cấp)

Chàng trai khuyết tật một mình đến Việt Nam. Philippe bắt đầu để dành tiền và mua một vé máy bay từ Paris tới thành phố Hồ Chí Minh. Anh lên đường chỉ có một mình dù bị tật nguyền, anh tự xoay xở và tới sân bay Tân Sơn Nhất vào tháng 10/2008. Trân cùng cha mẹ tới đón anh. Philippe qua khu vực kiểm soát hải quan rồi tiếp tục bước qua cánh cửa cuối cùng của sảnh đến sân bay, và anh nhận ra Trân ngay giữa đám đông chen chúc.

Cả hai cùng bật khóc, như hai vì sao lạc nhau tìm lại

được nhau vào buổi bình minh, họ nhẹ nhàng ôm lấy nhau, siết chặt vòng tay. Đây là lần đầu tiên họ thực sự gặp nhau, bên ngoài màn hình máy tính của họ! Sau 12 tháng chờ đợi và hy vọng, sau một thời gian dài đến vậy, giấc mơ đã trở thành hiện thực, cyberlove của họ đã hiển hiện: cuối cùng hai người bạn trẻ đã có thể gặp mặt nhau. Họ đã yêu nhau qua màn hình máy tính. Giờ đây trong đời thực, họ không hề thất vọng, họ vẫn luôn yêu nhau nhường ấy. Chẳng hề có điều bất ngờ ngoài ý muốn nào đối với anh cũng như với cô.

Philippe cùng Trân bước lên chiếc ôtô của gia đình cô chạy thẳng hướng đồng bằng châu thổ. Philippe lần đầu tiên khám phá Việt Nam . Mọi thứ đều mới mẻ với anh. Đây thực sự là một cú sốc hạnh phúc! Anh mê đi trước đất nước và nền văn hóa này, và đặc biệt là trước người dân ở đây.

Philippe vui thích khám phá ra biết bao kênh rạch rợp bóng cây tạo thành một mạng lưới đường thủy nơi hàng nghìn con thuyền chất đầy hàng hóa tấp nập qua lại. Cha mẹ Trân đã mời Philippe tới nghỉ một tuần tại nhà họ ở gần Cần Thơ. Ngôi nhà nằm ngay bên bờ sông. Từ phòng Philippe nhìn ra quang cảnh thật đẹp. Suốt một tuần, Trân cùng Philippe dạo chơi trên chiếc xe máy Nhật của cô. Mỗi ngày lại là một niềm đắm say đối với đôi tình nhân trẻ chỉ giao tiếp bằng tay. Nếu không biết thứ ngôn ngữ đặc biệt dành cho những người bị câm điếc này bạn sẽ không thể hiểu được họ.

Để nói chuyện với cha mẹ mình, Trân nhìn miệng cha mẹ để hiểu những gì họ nói. Đôi khi mẹ cô viết vài lời lên một tờ giấy. Cha mẹ Trân tiếp đón chàng trai trẻ người Pháp bằng tấm lòng nồng nhiệt và họ đã nghĩ tới một đám cưới cho cô con gái đang rất hạnh phúc và vui sướng trong vòng tay anh chàng Philippe này.

Sau một thời gian suy nghĩ, Philippe và Trân báo tin họ đồng ý cưới vào năm 2009. Sau một tuần hạnh phúc bên nhau, giờ chia tay đã đến. Philippe trở về Pháp để lại Trân rưng rưng nước mắt tại sân bay. Những thủ tục hành chính và pháp lý cho đám cưới bắt đầu được thực hiện vào mùa đông năm 2008. Một cô gái Việt Nam cưới một chàng trai Pháp là chuyện hoàn toàn có thể nhưng cần phải có thời gian để tập hợp tất cả những giấy tờ cần thiết theo quy định của hai Chính phủ. Tới tháng 7/2009 họ mới có thể làm đám cưới.

Có một câu ngạn ngữ Pháp nói rằng nếu trời mưa vào

Xuân Canh DÀn - Page 40 Xuân Canh DÀn - Page 41

ngày hôn lễ, cô dâu chú rể sẽ được hạnh phúc. Ngày 20/7/2009, tại Cần Thơ, trời mưa rất to, nước như trút xuống từ bầu trời phủ kín mây. Bầu trời toàn một màu xám xịt chỉ trừ trong trái tim đôi vợ chồng trẻ, họ mặc quần áo cổ truyền của người Việt Nam với màu sắc rực rỡ: màu xanh lam cho chú rể còn màu vàng cho cô dâu.

Ngay từ sáng sớm, đoàn đón dâu bên gia đình Philippe đã tập trung trong sân một khách sạn tại Cần Thơ. Trong số các thành viên gia đình, có mẹ anh, Sylvie, đây cũng là lần đầu tiên bà tới Việt Nam , người bạn của bà Gil cùng con trai ông. Chị gái Philippe tên là Adèle, cô cũng bị câm điếc giống em trai mình. Cô thực sự rất mong muốn tới Việt Nam dự lễ cưới. Chồng cô tên Claude, anh là người thuộc quần đảo Antilles và trông rất giống Ronaldo.

Tại chợ Cần Thơ, nhiều bạn trẻ Việt Nam tới thật gần để nhìn anh chàng ngoại quốc này với ánh mắt như muốn nói: “Anh có phải Ronaldo không?” Từ Cần Thơ tới nhà cô dâu mất nửa tiếng đi ôtô. Những thành viên trong gia đình chú rể đã tới thị xã Ngã Bảy. Họ mang tới nhiều đồ lễ trên những chiếc mâm trang trí sặc sỡ, theo đúng truyền thống Việt Nam . Trên ngưỡng cửa gia đình, cô dâu xinh tươi trong chiếc áo dài vàng được cha mẹ, người thân vây quanh, và hơn 500 khách mời đã tới chật kín phòng ăn lớn nơi sẽ diễn ra bữa tiệc cưới.

Sau khi đã đứng suốt để chờ đợi, họ chào đón chú rể, theo đúng nghi lễ xa xưa của người Việt Nam . Mọi phong tục đều được tuân thủ. Gia đình chú rể trao những mâm lễ vật cho các thành viên gia đình cô dâu. Lễ cưới cũng diễn ra theo truyền thống của Việt Nam: thắp hương trước bàn thờ tổ tiên gia đình cô dâu, lễ vật, hai gia đình có vài lời, trao nhẫn cưới, rồi đến thời điểm xúc động của đám cưới. Sau đó, Trân và Philippe mời mỗi khách dự đám cưới một ly “vodka Hà Nội” nhỏ.

Bên ngoài nhà hàng, mưa tiếp tục rơi, mưa to tới mức một tấm bạt che đầy nước đã đổ sụp xuống... Nó khiến mọi người sợ hãi chứ không gây thiệt hại gì. Trời mưa nhưng Mặt Trời thì lại nằm trong tim tất cả mọi người vào ngày hôm ấy. Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau và họ ra dấu bằng tay: yêu nhau mãi mãi!

RANH NGÔN Gia ñình MñKX

• Vợ ngày xưa thường nói: “Nâng khăn sửa túi cho chồng”. Ngày nay thì lại thường “khám khăn, lục túi của chồng.”

• “Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ”, nhưng nếu bạn cười với một bà hay một cô nào đó trước mặt vợ mình, thì nụ cười ấy lại là “mười chai thuốc đỏ” để bôi vào chỗ bị tát tai, bị cào rách mặt ấy mà!

• Người cho ta tiền là thầy ta, người cho ta mượn tiền là bạn bè ta, người lúc nào cũng muốn lấy tiŠn của ta, thì ấy là......vợ ta!

• Nhậu nhiều thì vợ buồn, nhậu ít thì bạn bè buồn, còn không nhậu thì mình buồn.

• Người xưa có nói: Dùng lửa để thử vàng, dùng vàng thử đàn bà, dùng đàn bà thử đàn ông, và dùng đàn ông để sai đi nhóm lửa.

• Lương tâm: Đó là cái buộc ta phải kể lại với vợ tất cả mọi chuyện trước khi có đứa nào đó máy miệng méc với bả.

• Phụ nữ luôn sẵn sàng tha thứ, nhưng họ không bao giờ quên những gì họ đã tha.

Xuân Canh DÀn - Page 40 Xuân Canh DÀn - Page 41

ñi LÍ Ngày Xuân

Ngày đầu xuân, nhìn em bỡ ngỡ,Lòng thẫn thờ, màu áo anh thương.Bao lá sân trường, bấy mộng mơ,Mơ tình học trò, mãi tình thơ.

Ngày đầu xuân, tim gõ rộn ràng,Em yêu kiều, thả suối tóc bờ vai.Gió lay hoa, hương nồng ngất ngây,Hoa mỉm cười, bướm ngả nghiêng bay.

Ngày đầu xuân, bên em nhịp bước,Tay run run, đón ngón đan mềm.Hồn lãng đãng, đắm bờ môi thơm,Tim hớn hở, chờ mắt em chan.

Ngày đầu Xuân, thầm mơ khấn nguyện,Gió an lành, ÇÜ®m thắm môi ngoan.Nắng thơ trong, soi mắt nâu huyền,Hoa bướm chặt, bèn giữ tinh nguyên.

Minhånh

Vì Sao ?

Anh có ở lại đây một trăm năm, Ăn gà tây, uống coca, cũng không thành Mỹ trắng.

Anh có ở lại đây một ngàn năm, Cắt cỏ dang nắng, cũng không thành Mỹ đen.

Tiếng Anh tiếng U nay chắc anh nói cũng đã quen, Nhưng đến bao giờ mới phai mùi nước mắm.

Anh có muốn ở lại suốt đời ? Để mỗi lần đi cày về anh tắm,

Chỉ tắm dưới vòi sen ? Những người đồng hương anh vừa quen hôm qua,

Ngày mai có thể trở thành kẻ lạ. Những người thường làm mặt lạ,

Lại có thể bá cổ hôn anh, Nếu anh lên nhanh, nếu anh trúng số.

Ôi cái xứ sở xô bồ, Lắm người qua hơn hai mươi năm

Vẫn còn bị hố. Hàng xóm, láng giềng, nhà nhà lố nhố,

Nhưng chẳng ai thèm biết tên ai. Xe của ai nấy đi,

Nhà của ai nấy đóng kín mít. Tết tây tết ta, lễ tạ ơn tạ nghĩa,

Chẳng hề qua lại hỏi thăm nhau. Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi,

Cũng đặt bày làm người lịch sự, Mấp máy nói hai nói ba, chào nhau,

Như chào cái cột cờ di động. Đường phố, phi trường, núi rừng , ruộng đồng quá

rộng, Mà lòng con người đa phần tôi gặp,

Lại nhỏ bé đến li ti, Nhỏ bé đến dị kỳ,

Nhỏ bé còn hơn những gì nhỏ nhất ! Thế mà từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi ,

Thế mà từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về ...vĩnh viễn !

Vì sao ? Vì sao ?

Xuyên SÖn

Xuân Canh DÀn - Page 42 Xuân Canh DÀn - Page 43

Xuân Canh DÀn - Page 42 Xuân Canh DÀn - Page 43

«Con C†p Yêu Quš Cûa Tôi»

HÜng Yên

Tôi nhất đÎnh đòi thày bu tôi phải cưới Hương cho tôi. Tôi thích nàng, tôi yêu nàng và tôi phải lấy nàng cho bằng được. Nếu thày bu tôi không hỏi cưới nàng cho tôi thì tôi sẽ bỏ nhà ra đi, đi giang hồ hay đi theo Việt Minh cho Tây nó bắn tôi lòi ruột ra. Chẳng thà thế chứ sống mà thiếu Hương tôi sống không được. Tôi cũng đã ngỏ ý ấy với nàng và nàng bảo hễ cứ có mai mối bên nhà tôi tới là bên nhà nàng bằng lòng ngay.

Tình yêu của tôi đối với Hương nó vĩ đại và mãnh liệt như thế có lẽ cả làng ai cũng biết. Biết nhưng có ai giúp gì được cho tôi đâu, có khi họ còn nói ra nói vô khiến bu tôi càng quyết liệt không cho tôi lấy Hương, và khi nghe tôi dọa đi theo Việt Minh cho Tây nó bắn tôi lòi ruột ra, bu tôi còn bảo:

- Chẳng thà Tây nó bắn mày chứ bu giết mày không được con ạ! Bu tôi rơm rớm nước mắt: Ðẻ mày ra, nuôi mày tới bây lớn sao tự dưng mày lại không muốn sống nữa hở con? Gái làng này thiếu gì sao mày không lấy mà mày lại đòi lấy cái con tuổi cọp ấy? Mày tuổi lợn mà bu lại cưới vợ tuổi cọp cho mày thì có khác nào bu giết mày không?!

Thày bu tôi hiếm muộn chỉ sanh được có 8 người con, 5 trai 3 gái. Các chú các bác tôi người nào cũng từ 10 đến 12 con cơ. Chỉ cái việc có 5 thằng con trai thôi mà đã gây ra một sự xì xèo rồi. Người ta bảo sanh 5 đứa con gái là sanh được “Ngũ Long Công Chúa” quý lắm, cha mẹ thế nào cũng được nhờ, tha hồ ngồi rung đùi mà hưởng. Chả thế mà ca dao Việt Nam ta đã có những câu:

Mẹ sinh con trai làm chiÐầu gà má lợn đem đi cho người!

Mẹ sinh con gái như tôiÐầu gà má lợn mẹ ngồi mẹ xơi!

Lúc đầu bu tôi làm liền tù tì một lèo 3 đứa con gái, thày tôi khoái chí bảo: “Bu mày ráng thêm 2 con tèo nữa cho đủ Ngũ Long Công Chúa. Sau đó làm thêm vài thằng cu tí nữa là tha hồ mà sướng!” Nhưng bu tôi chỉ sanh có 3 đứa con gái, kế đó lại làm một lèo 5 thằng con trai rồi thôi luôn… Chơi tam cúc có 4 con tốt cùng loại đỏ hay đen thì gọi là tứ tử, có 5 tốt là ngũ tử. Tứ tử trình làng, ngũ tử cướp cái, khéo chơi một chút là ăn trùm làng. Còn đẻ mà 5 thằng con trai thì người ta lại bảo là ngũ quỷ, thế nào trong 5 thằng cũng có một, hai thằng chẳng ra gì. Trong 5 anh em trai thì tôi là thằng thứ ba, nếu tính cả ba người con gái thì tôi là thằng thứ sáu. Hai ông anh trước tôi đã lập gia đình rồi, các ông ấy củ mỉ cù mì, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Lấy vợ xong là chí thú làm ăn, chỉ mong sao nÓi được nghiệp nhà, cầy ruộng cấy lúa. Nói một cách giản dị là làm một anh nông dân chứ không có cao vọng gì cả. Hai đứa em trai thì còn đi học, chúng chưa biết gì, có muốn vợ cũng phải chờ vài năm nữa.

“Nữ thập tam, nam thập lục,” các cụ ta đã bảo như thế nên dù tôi mới 16 tuổi đã đòi vợ cũng không ai nói gì được. Cái điều ồn ào nhất là tôi tuổi heo mà lại đòi lấy vợ tuổi cọp. Hương kém tôi 3 tuổi, mới 13 thôi mà trông cứ mơn mởn ra, mỗi lần gặp nàng là tôi chỉ muốn cắn cho một cái. Trai làng tôi nhiều thằng nhìn

Xuân Canh DÀn - Page 44 Xuân Canh DÀn - Page 45

nàng đôi mắt cứ hau háu, thèm nhỏ dãi, nhưng chúng chỉ dám đứng xa xa mà nhìn thôi chứ không dám xáp lại gần. Lấy vợ tuổi cọp để về chầu ông bà ông vải sớm à?! Con gái tuổi Dần khó lấy chồng lắm, chả biết đã có bao nhiêu bà bị ở giá suốt đời vì sanh nhằm năm Dần và đã có bao nhiêu ông sớm ngỏm củ tỏi vì lấy phải vợ tuổi cọp? Thế nhưng người ta vẫn cứ kiêng “có thờ có thiêng, có kiêng có lành” mà lị!

Thày tôi ngày trước có đi lính Pháp, dù gì thì cũng đã có tiếp xúc với Tây học một tý nên không đến nỗi nào. Thấy tôi tuyên bố nhất định phải lấy Hương, dù hôm trước cưới, hôm sau có đi ngủ với giun ngay cũng cứ lấy, thày tôi bảo: - Nó đã nhất định như thế thì mình cứ đi nói con đó cho nó. Biết đâu thằng này chẳng đặc biệt hơn người ta, tôi nghe kể heo rừng mà thuộc loại “lăn chai” thì cọp cũng chả làm gì được! Nghe thày tôi nói, tôi đã mừng mừng nhưng bu tôi lại gắt lên: - Ông có đẻ đâu mà ông đau, đã không cản nó thì chớ lại còn nối giáo cho giặc, không nghe cụ Lý Ngọ bảo “Dần, Thân, Tỵ, Hợi tứ hành xung” đấy à? Ai lại đi cưới con gái tuổi Dần về cho con mình, có mà điên! Thày tôi cười khà khà: - Gớm, cái lão Lý Ngọ ấy nói đã chắc gì đúng. Lão để mồ, để mả, coi hướng nhà hướng cửa, bói toán cho người khác thì được thế mà chính lão lại nghèo rớt mồng tơi! Cụ Lý Ngọ người làng bên, làm thày địa lý và coi bói, cũng phét lác khiếp lắm. Nhờ cụ coi thế đất hoặc sửa hướng cửa, hướng nhà cho thì chỉ một bữa rượu với vài đồng bạc. Cụ khoe là đã để mồ để mả cho nhiều người, có người nhờ cụ mà ăn nên làm ra hoặc con cái học hành đỗ đạt làm đến tri phủ, tri huyện, còn những hạng như lý trưởng, chánh tổng thì khối. Có điều cụ làm cho người ta được, còn làm cho chính mình lại không được, hoặc giả là cụ quên chưa làm cho mình nên lúc nào cụ cũng chỉ có một cái quần cháo lòng với cái áo the thâm rách và cái khăn xếp gián nhấm tứ tung. Một hôm đi qua trước cửa nhà tôi, cụ đứng ngắm nghía một lát rồi lững thững bước vào. Nghe chó sủa, thày tôi chạy ra, may mà đúng lúc, nếu không thì cụ đã bị mấy con chó cắn cho te tua rồi, “chó cắn áo rách” mà lị! Sau một tuần trà nước, cụ bảo: - Tại căn nhà này quay về hướng Nam , chứ nếu mà hướng Bắc thì ông đã có 5 đứa con gái thay vì 5 thằng con trai rồi! Chắc ý cụ muốn nói thay vì “Ngũ Quỷ” là “Ngũ

Long” chứ gì. Thấy tôi ngồi học ở bàn, cụ gọi đến cho cụ coi, ngắm nghía một lát, cụ phán: - Thằng này tướng mạo coi cũng tạm được, nhưng mặt này là mặt bán trời không mời Thiên Lôi đây! Khi cụ đi rồi, tôi nghe thày tôi lẩm bẩm: - Làm cửa về hướng Bắc để mùa Ðông gió Bấc thổi vào cho mà chết rét, còn nhà có nhiều con gái chỉ tổ lo ngay ngáy chứ nước mẹ gì, dốt thế mà cũng bàn! Riêng tôi, chỉ nhìn hình dáng cụ là đã chán rồi, tôi hỏi thày tôi: - Chắc nhà ông thày Ðịa Lý này ngon lành lắm hở thày? - Không bằng cái bếp nhà mình!

Có tin vào thày bói cũng chỉ nên tin một phần nào cho nó vui thôi chứ chẳng nên tin nhiều làm gì. Những vị có chân tài, đọc nhiều, hiểu rộng và có nhiều kinh nghiệm chả nói làm gì, còn phần đông là những tay ấm ớ, nghèo rớt mồng tơi lại chỉ cách cho người khác làm giầu mới tiếu lâm chứ?! Cứ tin vào những điều các vị ấy tán hÜÖu tán vượn thì có ngày đổ thóc giống ra mà ăn! Làm cái gì cũng phải coi ngày, coi giờ, hạp với không hạp, kiêng cái này cữ cái kia... Cứ như việc lấy vợ của hai ông anh tôi thì rõ. Trước khi cưới dâu, bu tôi đã nhờ thày so tuổi, coi ngày đủ thứ, thế nên hai ông anh tôi mới rinh về được hai bà vợ, một bà thì như cái hột mít, còn một bà lại gầy đét như con cá hố! Hai người con dâu này đều do bu tôi chọn cả. Tôi ấy à, nếu không lấy được người tôi yêu chẳng thà tôi ở giá cho đến già hoặc đi theo Việt Minh cho Tây nó bắn lòi phèo ra chứ nhất định không chịu bắt chước mấy ông anh tôi.

Thày tôi xem chừng đã ngả hẳn về phía tôi, chỉ riêng bu tôi là còn găng lắm, có lúc bà nổi cơn tam bành chửi tôi thậm tệ, bà nhiếc: “Cho mày đi học ngậm bút sắt hay ngậm cái gì mà mày ngu thế? Tử tế không muốn lại muốn rước cái của nợ vào mình”. Có lần bu tôi lại dùng tình cảm để lung lạc tôi, bà mếu máo: - Mày có chọc phá đền miếu nào không hở con, để đến nỗi những người khuất mày khuất mặt nổi giận mà phạt mày trở nên dở dở ương ương thế? Có thì bảo cho bu biết để bu sửa lễ tạ lỗi cho, kẻo càng ngày nó càng lậm vào thì khổ đấy con ạ, chứ cưới vợ đẹp về rồi lăn đùng ra chết thì cưới làm gì?! Mày nghe lời bu đi, chọn con khác, hễ bu nhờ thày coi tuổi mà thấy hạp là bu cưới ngay cho!

Mặc bu tôi nói gì thì nói, tôi vẫn khăng khăng chỉ lấy Hương của tôi thôi. Nói mãi mỏi mồm, bu tôi

Xuân Canh DÀn - Page 44 Xuân Canh DÀn - Page 45

bèn đổi chiến thuật là không thèm nói gì đến tôi nữa. Trong làng tôi lại có tiếng xì xèo: “Ðã bảo là đẻ 5 thằng con trai, Ngũ Quỷ thì thế nào chả có một, hai thằng chẳng ra gì mà”! Ngoài ra họ còn đồn tôi là thằng dở hơi hoặc điên điên khùng khùng... Một lần Dì Năm, em gái của bu tôi tới chơi, lấy tay sờ trán tôi như mấy bà mẹ thường khám xem con mình có ấm đầu không rồi Dì hỏi: - Mày có bị làm sao không thế hở con? Tôi hỏi lại: - Làm sao là làm sao hả Dì? - Nghĩa là mày có ốm đau, bệnh tật gì không mà mày lại kỳ cục thế? - Con có làm gì đâu mà Dì bảo là kỳ cục? - Không kỳ cục làm sao mày tuổi Hợi lại đòi cưới con vợ tuổi Dần?

- Thế tuổi nào mới lấy vợ tuổi Dần được? - Không tuổi nào lấy vợ tuổi Dần được! Tôi ngập ngừng: -Thế nếu Dì cũng tuổi Dần thì Dì có bảo là không tuổi nào lấy vợ tuổi Dần được không? Bu tôi đứng bên cạnh, cho là tôi hỗn với Dì, sẵn tay cầm cái chổi, bà đập lên đầu tôi cái cốp làm tôi giật mình bỏ chạy.

Thế mới biết ở đời làm chuyện gì cũng phải có quyết tâm mới được. Việc càng khó thì quyết tâm càng phải cao, chứ nếu cứ xìu xìu ển ển, đến đâu hay đến đó thì còn lâu mới thành công được. Thày tôi tuy đã ngả hẳn về phía tôi nhưng là theo kiểu thụ động thôi, chứ thày tôi cũng không thể bênh vực tôi một cách tích cực được, dù gì thì cụ ông cũng phải nể cụ bà chứ! Riêng tôi, đã “chót đành phải chét”, làm một phát tháu cáy. Nếu bu tôi theo ván bài này tới cùng có lẽ tôi phải đổi chiến thuật khác. Thú thật, bỏ Hương để lấy người khác thì tôi không bỏ được, còn bỏ nhà đi theo Việt Minh cho Tây nó bắn lòi phèo ra tôi cũng teo lắm, thế nhưng tôi vẫn phải tố một cú chót xem sao.

Một hôm tôi giả vờ sắp xếp quần áo bỏ vào một cái rương nhỏ, như đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Tôi cố làm dềnh dang cho bu tôi thấy. Quả nhiên, tưởng tôi sắp bỏ nhà đi xa thật, bu tôi khóc bù lu bù loa: - Ối giời ơi, con ơi! mày tính bỏ thày bỏ bu mày đi thật đấy à? Mày muốn lấy vợ thì bu lấy cho mày chứ bu có cấm cản gì mày đâu? Chẳng qua là bu chỉ không bằng lòng cho mày lấy cái con tuổi Dần ấy thôi. Ðẻ mày ra, nuôi mày từ lúc một bàn tay không hết, hai bàn tay không đầy cho tới bây lớn để mày giả nghĩa thày, nghĩa bu như thế đấy hở con?!

Dù chỉ mới dàn giáo thế thôi chứ tôi đã định đi ngay đâu, nhưng thấy bu tôi khóc thảm thiết quá, tôi cũng mủi lòng nước mắt, nước mũi chẩy lã chã, nói

không nên lời: - Bu không thương con thì bu cứ để con đi chết trận chết mạc, chết đông chết tây cho rồi!...

Quả thật là tiến thoái lưỡng nan. Làm cho bu tôi tưởng là tôi sắp đi, bây giờ không đi cũng kỳ, còn đi thật thì biết đi đâu? Ðang lúng túng không biết phải làm sao, thì may quá, cậu Út tôi tới. Bên Ngoại tôi chỉ có cậu Út là người danh giá và có uy tín với chúng tôi hơn cả. Chẳng những cậu có uy tín với đám trẻ mà còn uy tín cả với người lớn nữa. Cậu có bằng Ðíp lôm lại đang làm Nhật trình ở trên Hà Nội. Ngày đó ở quê tôi, các vị làm văn, làm báo được coi là danh giá lắm. Cậu Út làm Nhật trình tức là làm báo. Thỉnh thoảng cậu mới về thăm nhà một lần, đầu cậu chải bi-dăng-tin bóng loáng, tóc để cánh gà úp sát vào tai, chân đi giầy đơ-cu-lơ, quần tây trắng, áo sơ mi trắng bỏ trong quần, túi áo cài chiếc bút máy hiệu Kaolo, thứ bút mà mỗi khi viết phải mở nắp rồi xoay xoay cho cái ngòi bút trồi lên, viết xong lại vặn cho cái ngòi bút tụt xuống rồi đậy nắp lại. Ngày ấy bọn trẻ chúng tôi thì thào chỉ mấy ông làm Nhật trình mới có loại bút đó. Mỗi lần cậu Út về, cậu

Xuân Canh DÀn - Page 46 Xuân Canh DÀn - Page 47

kể chuyện Hà Nội tưng bừng, cậu nói gì người lớn cũng như đám trẻ chúng tôi đều tin hết.

Bước vào nhà, thấy bu tôi đang bù lu bù loa, còn tôi thì mếu máo, cậu mới hỏi đầu đuôi sự việc. Bu tôi kể câu chuyện tôi đòi lấy vợ tuổi Dần cho cậu nghe. Ðợi bu tôi nói xong, tôi cũng bầy tỏ nỗi lòng để cậu hiểu. Nghe xong, cậu cười cười hỏi tôi: - Cháu định lấy cái con Hương, con ông Chánh Ðoàn ở xóm Giữa chứ gì? Vừa rồi đi đường cậu cũng có gặp nó, con này được, đã thắt đáy lưng ong lại mảnh mày hay hạt... Quay về phía bu tôi, cậu tiếp: - Chị mà được đứa con dâu như thế là quý lắm rồi còn đòi chi nữa. Còn cái vụ tuổi tác, hạp với không hạp, nó xưa quá rồi chị ơi. Cứ tin vào mấy ông thày bói thì có ngày đổ thóc giống ra mà ăn rồi hoa hồng không chưng đi chưng hoa cứt lợn...

Thật cậu là người ăn học có khác, cậu nói câu nào cứ chắc nình nịch câu ấy. Chiều hôm đó, cậu ở lại dùng cơm với gia đình tôi và cũng nhờ sự dẫn giải của cậu mà bu tôi nghe ra. Cuối năm đó, tôi rước được con cọp yêu quý của tôi về nhà. Cậu Út tôi lại còn bảo: - Cưới vợ rồi, nếu mày không muốn ở nhà quê thì lên Hà Nội làm nhật trình với cậu. Cũng phải ra ngoài để mở mắt ra với người ta, chứ cứ lúi húi thế này mãi đến bao giờ mới khôn được!

Người xưa có câu “Không vào hang hùm sao bắt được cọp con,” thật đúng quá sức. Tôi chỉ vào “hang hùm” một lần. Cứ thế rỉ rả tôi đã khều ra được gần một tá cọp con, con nào con nấy đều rất dễ thương, còn con cọp mẹ thì càng ngày càng hiền khô à. Nghe đến đây có lẽ quý vị thày bói cảm thấy ngứa tai, “nghịch nhĩ” lắm đấy: Ừ, ba hoa cho lắm vào, đến khi lăn đùng ra chết nhăn răng mới không kịp hối! Quý vị rủa tôi như thế cũng chẳng sao. Tôi sinh năm 1935, tuổi Ất Hợi, còn con cọp cưng của tôi sinh năm 1938, tuổi Mậu Dần. Con Heo 64, con Cọp 61. ñã gần 50 năm nay mà chẳng có chuyện gì xẩy ra cả. Giả như bây giờ tôi có nhắm m¡t xuôi tay mà về chầu ông bà đi chăng nữa thì cái câu “Tứ Hành Xung” của quý vị thày bói cũng là sai rồi!

(Bài nầy viết năm 1999?)

Næm Linh MøcTạ ơn Chúa vô vàn

Đã ban năm Linh MụcLà thời gian đại phúcLà thời điểm hồng ânChúa tuôn đổ vô ngầnÂn tình Trái Tim ChúaCho tín hữu mọi miền

Với linh mục cách riêngLà thời cơ thích hợp

Chỉnh đốn đời sống mìnhRà soát lại lương tâmSửa sai điều lầm lỗi

Thanh luyện mình sáng tốiNhờ cầu nguyện chuyên sâuTrước Thánh Thể nhiệm mầu

Sống nội tâm tĩnh lặngĐể đồng hình đồng dạng

Với chính Chúa GiêsuLà Mục Tử nhân từ

Hiền lành và khiêm nhượngKhó nghèo trong cuộc sống

Trong sạch và đơn sơBác ái thật vô tư

Sống đời thường phục vụ

Giáo hội còn khuyên nhủGiáo hữu ở khắp nơi

Phải tha thiết dâng lờiNguyện cầu cho linh mục

Nguyện cầu cùng linh mục

Mong sao Năm Hồng PhúcThật dạt dào Thiên Ân

Mọi người được canh tânSống Phúc Âm trọn vẹn.

Lm. Xuân Ly Băng, CMC.

Xuân Canh DÀn - Page 46 Xuân Canh DÀn - Page 47

Năm Kỷ Sửu 2009 đã giả biệt đi vào dĩ vãng nhường chổ cho năm mới Canh Dần 2010. Theo bóng thời gian, những tháng ngày năm cÛlẳng lặng ra đi bước vào quá khứ mang theo những ưu tư, những buồn phiền, những chua cay, những đắng đót, những ngọt bùi, những vui mừng, những thành công, thất bại. Đành rằng mọi sự kiện đã qua đi nhưng không mai một vì những gì đã xảy ra hôm qua, trong quá khứ vẫn còn tồn tại với thời gian. Những hoa trái do công lao vun trồng, những hối tiếc đã bỏ lỡ cơ hội, những hệ lụy do lầm lỗi, do vô tình, những dự tính còn dang dở, những ước nguyện chưa đạt được và nhiều sự việc khác còn ngổn ngang trong ký ức, còn ghi nét đậm trong tâm hồn.

Đối với người Việt Nam “ăn tết” Nguyên Đán như là một tập tục truyền thống có tính cách thiêng liêng, là một khoảng thời gian quan trọng nhất trong năm, phản ảnh những tính cách đặc thù của nền văn hoá Việt qua nhiều thế hệ. Dĩ nhiên có ai hỏi nguồn gốc Tết có tự bao giờ thì chắc chắn khó có người xác quyết. Chữ “tết” là do chữ “tiết” trong Hán tự đọc trại ra. Theo “Việt Nam Tự Điển” của Hội Khai Trí Tiến Đức biên soạn xuất bản vào năm 1931 tại Hà Nội thì “tết” có nghĩa là “ngày lễ nhất định trong năm”. Ngày nhất định của Tết Nguyên Đán là mồng một tháng giêng, tính theo năm âm lịch, bởi vì Nguyên là đầu, Đán là sáng sớm.

Để đón Tết, nhà giàu cũng như nhà nghèo, sửa soạn cả tháng trước. Bước vào tháng Chạp (tháng 12), không khí Tết đã bắt đầu. Các chợ tấp nập, đông đúc, người ta sửa soạn mua đồ Tết. Những nhà khá giả lo quét vôi tường, cổng, lau chùi bàn thờ, đánh bóng các đồ đồng, trang hoàng lại nhà cửa, nhà nghèo cũng dọn dẹp sạch sẽ. Các nơi thờ tự như đình, chùa, miếu…trong làng, trong xóm cũng được sửa sang, trang hoàng. Có nhiều việc phải làm để chuẩn bị đón Tết cho chu đáo: nào mua hoa đào, hoa mai, pháo, nhang, đèn. Nào sắm sửa quần áo mới, nào gói bánh chưng, bánh tét… Đến đêm 30 tháng

Xuân Canh DÀn - Page 48 Xuân Canh DÀn - Page 49

Chạp, mọi việc mua sắm phải hoàn tất, bàn thờ tổ tiên phải được sắp đặt tươm tất, các món ăn phải làm xong, pháo đốt phải sẳn sàng. Người Việt Nam không phân biệt tín ngưỡng “ăn tết” là cảm tạ Trời Đất đã cho sống qua một năm cũ an lành và bước vào năm mới, xin được có một cuộc sống may mắn, khỏe mạnh, vạn sự như ý. Tết lại là dịp tri ân những bậc tiền nhân, cũng là một dịp để bày tỏ sự biết ơn đối với những người thân thương còn sống, một sự cảm thông, làm hoà, tha thứ đối với xóm giềng, bạn bè. Tết cũng là dịp nghỉ ngơi, vui chơi như đốt pháo đón xuân, đi hái lộc đầu xuân, tham dự vào nhiều hội hè và các cuôc thi đua vào mùa xuân để mọi người cùng chung vui sau một năm làm việc cực nhọc và chuẩn bị làm viêc hăng say hơn trong năm mới. Cũng như lễ Tạ ơn và lễ Giáng sinh của Tây phương, Tết là lúc gia đình có dịp xum họp đông đủ. Con cái, cháu chắt đi làm, đi học ở xa đều được nghỉ phép về thăm nhà khoảng 23 tháng Chạp âm lịch. Con cháu trở về bên cha mẹ, ông bà, họ hàng để mừng tuổi, chúc thọ, thăm viếng mồ mả của tổ tiên, để nói lên tinh thần gia tộc, nói lên lòng hiếu thảo. Người Công giáo Việt Nam “ăn tết” cũng không đi ra ngoài những tập tục tốt đẹp của đạo đức làm người đó. Đặc biệt hơn, sau Công đồng Vatican II, Giáo hội Công giáo Việt Nam đã hội nhập văn hoá dân tộc bằng cách thánh hoá ba ngày Tết, kêu gọi người giáo dân “ăn tết” với ý nghĩa đạo đức Kitô giáo: ngày mồng một cầu bình an cho năm mới. Ngày mồng hai kính nhớ tổ tiên, ông bà, cha mẹ. Ngày mồng ba thánh hoá công việc làm ăn trong năm. Tuy không phải là lần đầu nhưng lần này nữa, đối với chúng ta vẫn đón một mùa Xuân tha hương. Nơi đây dầu xứ lạ quê người, phong tục tập quán có khác nhưng chúng ta vẫn rộn rịp ăn mừng Tết, vẫn là ngày vui đặc biệt của chúng ta. Người ta cũng sắm sửa, người ta cũng lo rước ông bà. Người ta cũng đi thăm viếng, người ta

cũng đi lễ chùa, đi lễ nhà thờ, người ta cũng đi hái lộc đầu năm, người ta cũng đi “trẩy hội xuân”. Ai ai cũng trông mong và cầu nguyện cho những ước nguyện của mình được thành tựu trong năm mới, sang năm mới, mọi cái đều mới cả. Đối với người Công giáo, ngoài việc chuẩn bị đón mừng Xuân như người thường, chúng ta có bổn phận đổi mới tâm hồn để đón mừng năm mới bằng cách nhìn lại cuộc sống của mình để tìm hiểu những ưu khuyết điểm của mình, để nhận thức được những trách nhiệm, bổn phận phải vuông tròn. Nhìn lại để thấy những bất lực, những yếu kém của thân phận con người, để cố gắng làm sao cho mình vươn lên cao hơn, tốt đẹp hơn, hoàn chỉnh hơn. Chúng ta đều phó thác mọi sự trong bàn tay quan phòng của Thiên Chúa. Sự sướng hay khổ, nghèo hay giàu của mỗi người đều do Chúa định đoạt. Bổn phận của chúng ta là phải có đức tin tuyệt đối vào Chúa, tin tưởng và phó thác đời sống của mình vào Chúa, thì dù trong hoàn cảnh nào chúng ta cũng cảm thấy an ủi, ngược lại, nếu chúng ta đặt vật chất trên đức tin, thì dù trong hoàn cảnh nào chúng ta cũng cảm thấy bất an, lo sợ: giàu thì sợ mất của, sợ bệnh hoạn, sợ chết chóc; nghèo thì sợ người ta khinh thị, sợ thiếu thốn. Do đó, điều cần nhất là chúng ta phải sống một đời sống công chính, thánh thiện và yêu Chúa, yêu người. Lạy Chúa, một năm mới lại bắt đầu. Chúng con xin dâng lời ngợi khen và cảm tạ Chúa về những ân huệ Chúa đã ban cho chúng con trong năm vừa qua. Chúng con tha thiết cầu xin Chúa luôn ở mãi trong chúng con để nâng đỡ, soi sáng, hướng dẫn chúng con sống đời Kitô hữu thêm bền bỉ, hăng say, thánh thiện hơn trong năm mới này. Chúng con cũng xin Chúa thương đến quốc gia, dân tộc Việt Nam đang gặp phải nhiều gian truân, đau khổ. Cho công lý và sự thật được triển nở trên quê hương chúng con để an bình và hạnh phúc đến với mọi người. Võ Hoàng

Xuân Canh DÀn - Page 48 Xuân Canh DÀn - Page 49

Ca ñoàn Cûa Tôi Tôi ở Giáo Xứ này đã lâu nhưng sự gắn bó với Giáo Xứ chỉ mới thời gian gần đây thôi. Vì hoàn cảnh đặc biệt, tôi phải đi lại nhiều nơi trên quê hương thứ hai này. Thời gian qua, tôi như một “con chiên khách”, chỉ đến dự Thánh lễ, gặp Chúa rồi ra về, âm thầm lặng lẽ.... cho nên ít biết ai và ai cũng chẳng biết mình. Trong cùng một Giáo Xứ mà tất cả đều như xa lạ! Nhưng rồi, không biết vì một động cơ nào đó thúc đẩy, tôi vào Ca đoàn. Có thể nói tôi là một trong những ca viên lớn tuổi, nhưng không vì thế mà tôi thấy tôi già. Ngược lại, tôi thấy mình trẻ hẳn ra sau sáu tháng vào ca đoàn. Tôi yêu đời, yêu người, yêu ca đoàn và yêu luôn Giáo Xứ. Không làm văn nghệ nhưng sống với văn nghệ và âm nhạc, nói chung là nghệ thuật, con người sẽ đổi khác về tâm tính và quan niệm sống. Tôi cũng vậy! Vào Ca đoàn, tôi thấy mình làm một việc có ích. Tôi hát cho Chúa, cho tha nhân, cho Cộng đoàn và cũng

chính cho tôi. Ca đoàn của tôi, ca đoàn “Mẫu Tâm” là một cộng đoàn nhỏ bé của Cộng đoàn Giáo Xứ; một gia đình lớn đối với mọi gia đình. Tôi nói là gia đình lớn bởi vì hiện nay có trên 30 “ca sĩ” cùng sinh hoạt trong ca đoàn. Ở đó, mọi người đều yêu thương, giúp đỡ, thông cảm và tha thứ cho nhau, coi nhau như anh chị em. Mà phải thế chứ? Chúng ta là con một MẸ, một CHA sao không là anh em được? Gia đình là ở chỗ đó. Một danh nhân đã nói: “Ra đường hai người phải có một người chỉ huy”. Ca đoàn có trên 30 người, phải có một “lãnh đạo” chứ? Lãnh đạo ở đây là ca đoàn trưởng. Ca đoàn “Mẫu Tâm” luôn phát triển về hai phương diện: số lượng và chất lượng. Ca viên ngày một đông, hát càng ngày càng hay và cũng hay hát. Ca đoàn tham dự hầu hết các Lễ: Lễ Rửa Tội mỗi thứ Bảy đầu tháng, Lễ Cưới, Lễ An Táng, Lễ Giỗ, Lễ Thụ Phong, Lễ 50 năm, và nhiều Lễ khác. Bộ mặt của Ca đoàn ngày một sáng sủa và hoành tráng chính là nhờ ở TÀI và ĐỨC của người lãnh đạo. Tài là khả năng chuyên môn về nghệ thuật, còn Đức thì có sự đòi hỏi và phức tạp hơn nhiều. Người lãnh đạo phải có tinh thần trách nhiệm, biết hy sinh, biết chịu khó. Phải cười trong lúc muốn khóc; phải vui vẻ trong lúc bực mình. Ca đoàn trưởng “Mẫu Tâm” đã có những đặc điểm ấy, những đức tính ấy, và đó cũng chính là chất keo kết dính các thành viên với ca đoàn. Chỉ huy một đơn vị quân đội dù lớn bao nhiêu cũng dễ. Nhưng, chỉ huy một ca đoàn rất khó vì ca đoàn trưởng có trách nhiệm mà không có “QUYỀN”. Tôi mong mọi người hãy thương yêu, quý mến nhau và hết lòng giúp anh ca đoàn trưởng hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Giáo Xứ và Chúa đã giao cho, để Ca đoàn “Mẫu Tâm” là ca đoàn hát hay nhất, được Chúa quan phòng nhất và cũng được mọi người yêu thương nhất. Cánh cửa Ca đoàn đang rộng mở và luôn rộng mở để mời chào các bạn, trẻ cũng được, lớn tuổi cũng được, không phân biệt nam nữ, không phân biệt hát hay hay hát dở. Vào ca đoàn các bạn rồi sẽ hát hay. Vào “Mẫu Tâm”, các bạn sẽ thấy yêu đời hơn, đáng sống hơn. Để kết thúc, tôi xin thân ái tặng các bạn bài thơ sau đây:

CA ĐOÀN MẪU TÂMTiếng hát lời ca của Ca đoàn,

Dâng lên Thiên Chúa tận cao sang,Âm giai trầm bổng và thanh thoát,Tiếng nhạc tiếng đàn réo rắt vang.

“Mẫu Tâm” xin nguyện đem tâm sức,Tập hát tập ca chẳng phàn nàn.

Ca viên ca trưởng đều mong ước:Người trẻ người già biết “hiệp thông”. (1)

Chú thích (1): Hiệp thông ở đây xin hiểu là: đoàn kết, tương thân tương ái, giúp đỡ, vui vẻ, thông cảm, khiêm nhượng, tha thứ và nhất là biết quý trọng nhau.

TUYẾT ANHXuân Canh Dần 2010

Xuân Canh DÀn - Page 50 Xuân Canh DÀn - Page 51

T h Ö Ç á p l å i c û a K ‰ ñ ôTớ chẳng muốn ở đây một trăm năm,

Vì muốn trở thành người Mỹ trắng. Tớ cũng chẳng muốn ở đây một ngàn năm,

Để lao động như những người Mỹ đen. Tiếng Anh, tiếng Việt tớ nói cũng khá quen,

Nhưng đó là ngôn từ dùng trong giao dịch. Nếu có phải ở đây đến khi nào viên tịch,

Thì cũng phải đi làm với một mục đích, Để nâng cao nếp sống của con người.

Người đồng hương, hay người lạ ở trên đời, Đâu cũng vậy, có kẻ hèn người tốt.

Họ thương anh chẳng vì anh lắm bạc, Hay vì anh được cất nhắc làm to.

Chớ có lầm là nước Mỹ xô bồ, Khi thấy mỗi người mỗi nếp sống tự do.

Đèn ai nấy rạng họ không nhòm soi mói, Trừ phi anh mở cửa đón họ vô.Anh trách mọi người sống rất thờ ơ, Gặp nhau chỉ lầm bầm vài câu nhạt nhẽo. Như những người học đòi làm lịch sự, Và ở nơi này cái gì cũng bự, Nhưng những người đa phần anh gặp. Lại có một tấm lòng đê tiện li ti, Vậy thì ai là kẻ đã lì xì. Hàng tỉ bạc cho quê nhà ăn Tết ? Cuối cùng như để thay lời kết, Anh lớn tiếng đặt câu hỏi vì sao ? Vì sao ? Từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi ? Xin thưa: Vì quê nhà kiếp sống chẳng ra gì, Đảng Cộng Sản đang đè đầu dân đói khổ.

Nuôi một lũ cán ngu, loài sâu bọ, Đục khoét làm giầu, cướp đất công khai.

Cột đèn kia cũng muốn tếch ra ngoài ! Vì sao ?

Từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về vĩnh viễn! Xin thưa:

Vì tầm nhìn của anh còn thô thiển, Lập luận một chiều, óc nô lệ còn cao.

Anh chÜa hiểu gì về chúng tôi, ngÜời tị nạn, Chỉ trở về vĩnh viễn khi không còn Cộng Sản.

Chớ ngu si gì về làm bạn với ÇÜ©i ÜÖi !!!

Xuân Canh DÀn - Page 50 Xuân Canh DÀn - Page 51

Tớ chẳng muốn ở đây một trăm năm, Vì muốn trở thành người Mỹ trắng.

Tớ cũng chẳng muốn ở đây một ngàn năm, Để lao động như những người Mỹ đen.

Tiếng Anh, tiếng Việt tớ nói cũng khá quen, Nhưng đó là ngôn từ dùng trong giao dịch.

Nếu có phải ở đây đến khi nào viên tịch, Thì cũng phải đi làm với một mục đích,

Để nâng cao nếp sống của con người. Người đồng hương, hay người lạ ở trên đời,

Đâu cũng vậy, có kẻ hèn người tốt. Họ thương anh chẳng vì anh lắm bạc,

Hay vì anh được cất nhắc làm to. Chớ có lầm là nước Mỹ xô bồ,

Khi thấy mỗi người mỗi nếp sống tự do. Đèn ai nấy rạng họ không nhòm soi mói,

Trừ phi anh mở cửa đón họ vô.Anh trách mọi người sống rất thờ ơ, Gặp nhau chỉ lầm bầm vài câu nhạt nhẽo. Như những người học đòi làm lịch sự, Và ở nơi này cái gì cũng bự, Nhưng những người đa phần anh gặp. Lại có một tấm lòng đê tiện li ti, Vậy thì ai là kẻ đã lì xì. Hàng tỉ bạc cho quê nhà ăn Tết ? Cuối cùng như để thay lời kết, Anh lớn tiếng đặt câu hỏi vì sao ? Vì sao ? Từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi ? Xin thưa: Vì quê nhà kiếp sống chẳng ra gì, Đảng Cộng Sản đang đè đầu dân đói khổ.

Nuôi một lũ cán ngu, loài sâu bọ, Đục khoét làm giầu, cướp đất công khai.

Cột đèn kia cũng muốn tếch ra ngoài ! Vì sao ?

Từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về vĩnh viễn! Xin thưa:

Vì tầm nhìn của anh còn thô thiển, Lập luận một chiều, óc nô lệ còn cao.

Anh chÜa hiểu gì về chúng tôi, ngÜời tị nạn, Chỉ trở về vĩnh viễn khi không còn Cộng Sản.

Chớ ngu si gì về làm bạn với ÇÜ©i ÜÖi !!!

C Ü © iKHÔNG MUA SAO TRÚNG

Một anh chàng cứ đứng duới chân tư®ng Thánh Giuse lẩm bẩm rằng:- Xin cho con đuợc trúng số độc đắc dù chỉ một lần thôi.Thánh Giuse mỉm cười cúi xuống vỗ nhẹ vào vai chàng thanh niên nói:- Nè con, từ hồi vé số lên 5,000đ một vé đến giờ, con có mua nữa đâu mà đòi trúng.

KẺ THÙ LÁNH MẶT

Linh mục đứng trên tòa giảng:- Tiền bạc và châu báu là kẻ thù lớn nhất của ngư©i thế gian.Một gã lang thang nghe thấy ngậm ngùi :- Tiếc rằng lâu quá rồi mình không đuợc giáp mặt với kẻ thù của mình!

Sưu tầm

Mùa Xuân Tang ThÜÖng

MùaXuân thành phÓ màu tang tr¡ngTi‰ng khóc nghËn, thay pháo r¶n rang

NgÜ©i ÇÀu Çoån ÇÙt tình dân t¶cMÒ chôn tÆp th‹ thay nghïa trang!

Anh Çi tìm em, bi‰t tìm Çâu!Áo tr¡ng, bài thÖ lܧt trên cÀu!?

Hay vÅn Ç®i anh cºa ThÜ®ng TÙNhÜ bu°i g¥p nhau Phú Væn Lâu!

ñinh Công Cº

Xuân Canh DÀn - Page 52 Xuân Canh DÀn - Page 53

Tôi ngồi đó một mình, lòng vẩn vơ nhìn ngoài kia. Trời đang về chiều, nhiều tia nắng vàng óng ả xiên xiên sau vườn. Gió thoảng đưa, nhẹ rung rinh cành lá. Vài con chim tìm mồi đang ẩn hiện trong lùm cây. Mấy con sóc nhỏ tung tăng đào xới, rồi rượt đuổi nhau, nhảy tót lên cành. Trên không, lững lờ những áng mây hồng mây trắng. Nhìn mây, chập chờn những ý tưởng mông lung. Mây là gì, từ đâu ra, và sao nhiều thế? Tôi hỏi tôi, rồi tôi tự trả lời. Mây là PHÙ VÂN, là hơi nước tụ họp gặp mặt nhau trên bầu trời. Hơi nước từ những giòng sông cong mình uốn khúc, từ những đại dương bao la xanh đậm. Hơi nước mịn màng của sông bốc cao lơ lửng, gặp hơi nước mong manh của biển cả bốc cao ngập ngừng, cả hai đan quyện vào nhau, hoá ra tơ trời. Ngàn vạn tơ trời đan kết lụa là dệt ra mây trắng bồng bềnh lang thang. Mây nổi trôi, biến hoá dưới ánh mặt trời, đủ hình đủ dạng, muôn màu muôn sắc, rồi hợp tan tan hợp dễ dàng trước mắt tôi. Ôi Mây trôi, như một kiếp nhân sinh đầy bể dâu, đổi thay, thay đổi cuộc đời! Trong thoáng chốc, lòng tôi chùng xuống, bồi hồi. Hôm nay trời nhẹ lên cao, Mà sao, không hiểu sao tôi thẩn thờ. Bâng khuâng nhớ cảnh nhớ người, Nhớ về dĩ vãng, những ngày xa xôi... Đã hơn nửa thế kỷ rồi đó, thời gian vùn vụt, đã lâu thật lâu. Nhưng những kỷ niệm thân ái, một thời học trò với người BẠN ấy, như vẫn còn đâu đây. Ngày ấy, Bạn tôi, người con gái tóc huyền, thường hay bận áo xanh màu thiên thanh Hy Vọng. Nàng duyên dáng, thuỳ mị, lại dịu dàng, thướt tha.

Các trai làng thương mến gọi nàng là Lam Cô Nương ở Bến Lam Kiều. Bến Lam Kiều của giòng An Giang, có những con đò, có những thôn nữ lái đò yêu kiều đưa khách qua sông. Nàng ở bên kia giòng sông, thường chèo thuyền ghé bên này đón tôi qua chơi. Chúng tôi đôi bạn trẻ cùng trang lứa, hồn nhiên bên nhau của tuổi thơ trong sáng. Nàng thích khua mái chèo, miệng như cười tươi. Trên sông sóng nước bập bềnh, thuyền vỗ lách tách, gió nhè nhẹ đưa, và những cánh cò bay bay, rất hữu tình, làm cho chúng tôi thêm thích thú đùa vui. Nhà nàng có hàng cau trước ngõ, có sân trước, vườn sau, có khói lam chiều thoảng bay lên cao, tràn đầy sức sống của một vùng quê hiền hoà, đất phì nhiêu, nhiều hoa trái: Xóm ĐẠO CÙ-LAO-GIÊNG. Tôi đứng bên nàng, dưới nắng vàng êm ả, hái trái cây cùng ăn. Nàng vẫn nhường cho tôi những trái ngon tôi thích. Xa xa cuối vườn, đàn gà con tung tăng, rải rác đây đó, dưới gốc cây, gần bụi chuối. Chúng thản nhiên đầy vô tư, miệng chim chíp nô đùa, không hề biết đến một hiểm nguy sắp ập đến – lưng chừng trên cao, một con ác là đang bay lượn vờn quanh, chuẩn bị đáp xuống bắt mồi. Bổng nhiên, một tiếng rít thất thanh như tiếng thét báo động vút cao, đầy hãi hùng của gà mẹ. Đàn gà con không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng nghe tiếng kêu gọi đàn đầy hoảng hốt của mẹ, là tất thảy chúng vội vàng bỏ ngay cuộc chơi, chạy ào đến mẹ, núp ngay dưới bụng, dưới cánh mẹ. Còn gà mẹ thì vừa xoè cánh, vừa dửng cổ, xù lông dũng mãnh, tư thế đầy chiến đấu, sẵn sàng vào trận, bảo vệ đàn con.

Ghé B‰n Lam KiŠu

Xuân Canh DÀn - Page 52 Xuân Canh DÀn - Page 53

Cảnh ấy thật tuyệt! Sự quyết chiến của gà mẹ và sự ngoan ngoãn núp bóng đầy tuân phục của đàn gà con! Lại càng tuyệt hơn, khi Lam Cô Nương, mà tuổi đời chẳng hơn tôi bao nhiêu, nhưng cá tính và lòng đạo hạnh hẳn thanh thoát hơn tôi, đã nhẹ nhàng nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền, đầy nhắn nhủ:-Hình ảnh này, ấy là TÌNH THƯƠNG, ấy là CHỞ CHE, là PHÓ THÁC. Tôi nhớ mãi, miệng nàng xinh xinh, môi hồng chúm chím, nói năng ngọt ngào với lời lẽ thâm sâu, nhiều ý nghĩa. Một tâm hồn yếu đuối mong manh như tôi thật quá dễ dàng cho Nàng chinh phục. Từ đó tôi vẫn hay theo Nàng đó đây, dung dăng dung dẻ khắp nơi. Một hôm, nhân buổi ban mai gió Hè thoang thoảng, hương đồng cỏ nội thơm thơm, Nàng và tôi lại đi bên nhau, ngất ngây tay trong tay. Nói là đi vì là động tác của nhịp chân, chứ thực ra tôi có cảm giác Nàng cuốn tôi đi, lướt bay trong gió, là đà trên cỏ trên cây. Chúng tôi đi về hướng đông, nơi có vầng nhật mặt trời đang đỏ ối trước mặt. Ôi đẹp làm sao, những tia nắng mềm mại len qua cành cây ửng hồng. Trong sương mai, những giọt nước trên lá đầy lung linh óng ánh. Trời như có vẻ cao hơn, vì mây vàng mây trắng chưa về, nhưng trong sáng một màu thanh thanh, hoà dịu trên nền áo xanh xanh của Lam Cô Nương. Quả là cảnh sắc thiên nhiên ấy đưa hồn tôi lên cao, lâng lâng! Chúng tôi đáp xuống một triền đồi có nhiều hoa, xung quanh một tàng cây nhiều trái. Bước lần theo chân đồi, tôi thoáng ngửi được mùi thơm của trái cây chín. Mùi thơm thật dịu ngọt, hấp dẫn khiến tôi thèm thuồng. Tôi tự ý buông tay Nàng, chạy đến gốc cây. Tôi hăm hở đi một mình, mà quên nhìn lại Nàng để xem ánh mắt Nàng biểu hiện ra sao, có đồng tình hay không. Bỏ Nàng ngồi đấy, tôi loay hoay tìm cách trèo lên. Trèo lên, lại trèo lên, mãi sau thì cũng lên

được lưng chừng một nhánh cây. Đang đưa tay vói ra nhánh xa định hái, thì thân cây còn ướt sương mai trơn quá, tôi trợt té xuống. Như một cơn lốc trong chớp mắt, Lam Cô Nương bay đến, vừa kịp đưa bàn tay ngà ngọc đỡ lấy tôi cho khỏi va vào tảng đá dưới gốc cây. Nhờ Nàng tôi không bị dập vỡ đầu. Nhưng trong lúc rơi xuống, tôi bị một nhánh cây quẹt vào ống chân, máu rỉ ra. Nàng ẳm tôi trong tay, săn sóc vết thương mà ánh mắt ngấn lệ như thầm nói: thử hỏi chuyện gì đã xảy ra, nếu như không ai bên cạnh bảo vệ? Tôi hiểu ra, thật là tai hại, nếu chỉ theo ý riêng, đam mê của mình, không màng đến người khác. Bài học tuy muộn, nhưng thật đáng giá cho tôi. Tôi thấy rõ ràng từng giọt máu của tôi rỉ ra, và gương mặt Nàng xót xa, còn xót xa hơn cả cái đau vết thương tôi đang chịu. Đấy là những giọt máu đào chảy ra từ một thân xác. Máu là sự sống. Mất máu là giảm mất sự sống. Càng mất máu nhiều là càng hại đến sự sống, tựa như khi cá nhân chia lìa khỏi đoàn thể, mất đi sự Hoà Hợp đầy thương yêu đùm bọc của tập thể. Ôi, Giọt máu đào của tôi! Đúng ra nó vẫn phải đang hoà nhịp nhẹ nhàng, HIỆP NHẤT trong cơ thể hệ thống tuần hoàn, thì quí biết bao! Nhưng cũng chính nhờ giọt máu rơi rụng ấy, mà khoé mắt long lanh trìu mến của BẠN tôi, từ đó đến nay vẫn tồn tại trong tôi. Hình ảnh về Nàng thật đẹp, lại càng đẹp hơn về một Nội Tâm tuyệt vời, luôn ý hợp tâm đầu, chứa chan TÌNH NGƯỜI. Nhờ Nàng tôi đã học được bao điều. Để chiều nay về lại chốn xưa, GHÉ BẾN LAM KIỀU, Dù chỉ trong hoài niệm thôi, Tôi vẫn học được rất nhiều. Hỡi LAM CÔ NƯƠNG, Người con gái Phúc hậu và Nhân Ái!

Nguyễn Thị Ba Một chiều nhiều nắng đất trời Minnesota Monday, November 09, 2009

Xuân Canh DÀn - Page 54 Xuân Canh DÀn - Page 55

Tíc t¡c.....tíc t¡c chi‰c ÇÒng hÒ trên ÇÀu giÜ©ng Çi‹m 1g....2g sáng.Tr¢n tr†c mãi không sao có th‹ d‡ ÇÜ®c giÃc ngû, bên cånh ti‰ng ngáy ÇŠu Ç¥n cûa chÒng tôi sau 1 ngày làm viŒc mŒt mÕi, tôi rón rén Çi ra khÕi giÜ©ng , trä låi cho anh s¿ yên tïnh cÀn thi‰t Ç‹ hôm sau còn “vác cuÓc Çi cÀy”.

ñôi b© vai thÃm lånh, tôi co ro trong chi‰c áo khoác, ÇÙng nhìn ra bên ngoài. Màn Çêm Çã buông xuÓng nh»ng cÖn gió thÆt månh làm cho cành cây l¡c lÜ, lay chuy‹n månh,ng†n cây chøm ÇÀu vào nhau giÓng nhÜ chúng Çang khiêu vÛ và b¡t ÇÀu ti‰ng mÜa tí tách rÖi trên mái ngói dŒt thành m¶t khúc nhåc buÒn nhÜ chia sÈ v§i ngÜ©i Çang ôm Ãp m¶t n‡i niŠm riêng và chính vì th‰ mà mÃt ngû . Ngoài hiên mÜa rÖi rÖi Lòng ai nhÜ chÖi vÖi NgÜ©i Öi nܧc m¡t hoen mi rÒi .......

Tåi sao th‰ nhÌ? tåi sao Çêm nay tôi låi mÃt ngû hay là vì ch£ng còn bao lâu n»a T�T låi ljn.M‡i Ƕ Xuân vŠ, træm hoa khoe s¡c trên kh¡p m†i miŠn ÇÃt nܧc, n‰u hoa Mai là Ç¥c trÜng cûa miŠn Nam trong ngày T‰t, thì miŠn B¡c có hoa ñào bi‹u tÜ®ng mùa Xuân. Bài thÖ “Ông ñÒ” cûa VÛ ñình Liên Çã vë nên m¶t chân dung sÓng Ƕng và s¡c nét vŠ m¶t th‰ hŒ Çang dÀn dÀn tàn phai theo næm tháng nhÜng vÅn cÓ sÓng nÓt chu‡i ngày tàn ª m¶t bu°i giao th©i.

M‡i næm hoa Çào nª. Låi thÃy ông ñÒ già. Bày m¿c tàu giÃy ÇÕ. Bên phÓ Çông ngÜ©i qua.........

Næm nay hoa ñào nª. Không thÃy Òng ñÒ xÜa. NhÜng ngÜ©i muôn næm cÛ. HÒn ª Çâu bây gi©?

Ngày xÜa, khi còn c¡p sách ljn trÜ©ng, sau gi© h†c, tôi cùng mÃy cô bån thân rû nhau Çi ch® T‰t mua s¡m nào là quÀn áo m§i, Çi ch® hoa ng¡m nh»ng chÆu Cúc, thÜ®c du®c v...v ª nhà mË tôi cÛng lo Çi mua gåo n‰p, lá, ÇÆu xanh, thÎt Ç‹ chuÄn bÎ gói bánh chÜng cho mÃy ngày T‰t, phÀn bà n¶i tôi thì làm vài våi hành nén, cû kiŒu( bà làm dÜa cû kiŒu rÃt khéo chÌ nhìn thôi Çã thÃy hÃp dÅn rÒi, cû kiŒu tr¡ng phau, khi æn thì thÆt là dòn). Nh»ng chi‰c bánh chÜng ÇÜ®c Ç¥t trên bàn thÖm ngon, rÒi nh»ng mi‰ng mÙt ÇÕ vàng cûa các loåi trái cây cÛng ÇÜ®c mang ra. Ôi vui quá.! Th‰ rÒi Phút Giao thØa Çã ljn.Xa xa ti‰ng pháo Çì Çùng kh¡p m†i nÖi, ti‰ng chuông nhà th© Ç° vang rŠn m†i ngÜ©i xúng xính trong b¶ quÀn áo m§i, m¥t mÛi hân hoan ti‰n ljn nhà th© Ç‹ tham d¿ thánh lÍ ÇÀu næm. Cám Ön Chúa MË Çã ban cho gia Çình con 1 næm khoÈ månh, b¢ng an.... Nào ng© Çâu cái T‰t Çó là T‰t cuÓi cùng cûa gia Çình tôi. Tháng tÜ næm 1975, gia Çình tôi bÕ xÙ ra Çi qua ÇÃt khách quê ngÜ©i, tôi phäi xa ông bà, xa quê hÜÖng thân yêu mà tôi sinh ra, l§n lên và sÓng ª Çó. MÃy næm ÇÀu tôi còn sÓng chung v§i gia Çinh thì ngày T‰t cÛng còn có chút hÜÖng vÎ ngày T‰t, bây gi© h¢ng næm bánh chÜng ,cû kiŒu và Çû thÙ mÙt ÇÜ®c bày bán kh¡p nÖi, nhÜng tÃt cä ÇÓi v§i tôi Çã không còn š nghïa cûa ngày T‰t n»a vì tôi không còn ông bà, còn cha mË thì già y‰u mà låi ª xa xôi.... Ch£ng còn gì cä,lòng tôi chùng xuÓng, tôi nhìn lên bÀu tr©i và nh§ låi 2 câu thÖ: ChiŠu chiŠu ra ÇÙng trông vŠ B¡c. ChÌ thÃy mây trôi, ch£ng thÃy gì....

Gi© Çây chÌ còn là dÜ âm cûa ngày tháng cÛ và tôi êm ái Çi vào giÃc ngû ch¢ng bi‰t tØ lúc nào.......

Tâm S¿ CuÓi NæmMinh Hånh

Xuân Canh DÀn - Page 54 Xuân Canh DÀn - Page 55

Bé quÿ ngay hàng ghế đầu cùng với Cha dâng lễ mà không có bố mẹ ngồi bên. Chung quanh Bé chỉ có bạn cùng lớp Vỡ Lòng 1 và cô giáo. Nh»ng Chúa Nhật trước, bé đi lễ với Ba Mẹ, ngồi tuốt nơi những hàng ghế sau cùng, bé chỉ thấy toàn người là người. Người lớn che mắt bé, bé không nhìn thấy Chúa. Hôm nay ngồi đây, bé nhìn thấy rõ Chúa. “Chúa ơi, sao Chúa đi nhà thờ mà Chúa không mặc quần áo đẹp? Chúa ơi, sao Chúa bị đóng đinh vào cây gỗ? Đau không Chúa? Đau lắm phải không Chúa?”. Hôm bữa bé nghịch, bị cây thước đập vào tay, bé đã khóc inh ỏi. Bà ngoại bảo Chúa bÎ đóng đinh vào tay vào chân. Chúa ơi, đau lắm, bé ứa nܧc mắt. Ai trong nhà bé cũng nói yêu Chúa, cô giáo dậy bé yêu Chúa, Cha cũng bảo phải yêu Chúa, vậy mà không ai chịu tháo Chúa xuống, Người ta chỉ ÇÙng nhìn. Họ nhìn Chúa bị đóng đanh một cách say mê , có người còn khóc nữa cơ, vậy mà không ai chịu tháo Chúa xuống. Bé chỉ thấy có một mình Đức Mẹ ôm Chúa đã được tháo xuống, chỉ có một mình Đức Mẹ. Xong lễ, Cha chúc mọi người đi bình an, ai nấy ra về vui vẻ. Hình như người ta thích đến nhìn Chúa bị đóng đinh rồi hoan hỉ ra về, chẳng ai tháo Chúa xuÓng, Cha gần Chúa nhất cũng không chịu tháo Chúa xuống. Bé thương Chúa quá. Bé muÓn đưa Chúa xuống khỏi cây thập tự quá.

Ánh mắt Chúa trên cao chạm mắt bé, Chúa giang tay ôm lấy bé. Mái tóc dịu dàng, vầng trán thơ ngây, đôi má bụ bẫm của bé chåm vào vết thương trên tay, bên sườn Chúa

làm Chúa hết đau. Chúa ôm chặt lấy bé. Chúa muốn ôm bé hoài để những cơn đau xé thịt của Chúa tiêu tan.

Bố Mẹ đi vắng, chỉ còn bà ngọai đang bận rộn trong bếp. Bé đứng gần bàn thờ, Bé nhìn lên Chúa. Chúa nhà bé cũng bị đóng đinh, đau lắm. Mắt bé gặp mắt Chúa. Bé thấy ánh mắt Chúa sáng lên vui quá. Bé reo lên khe khẽ: “ Chờ con một chút”. Bé chỉ cần kê một cái ghế, đứng lên, là đem được Chúa xuống. Bé tìm được cái screwdriver ba để trong tủ, bé luồn cây nậy vào sau lưng Chúa. Bé nåy. Chắc quá. Quân dữ đóng đanh Chúa chắc quá. Bé nạy mãi không được, Bé tÙc, bé đập cây nạy rầm rầm trên sàn. Bà ngoại nghe bé la chạy ra hỏi: “Tại sao con dám đem Chúa xuống? Tåi sao con dám phá tượng Chúa, con hư quá.” Bé ôm lấy bà, oà khóc “Không. Con chỉ muốn tháo Chúa ra. Chúa bị đóng đanh đau lắm”. Bà ngoại thương bé lắm. Bà ôm bé: “Không đâu con ơi, Chúa bị quân d» đóng đanh mà. Để Chúa trên bàn thờ låi đi con”. Bé khóc thét lên, bé dẫy dụa nằng nặc đòi tháo Chúa ra: “Chúa đau lắm bà ơi”. Bà đưa bé đi rửa mặt. Bà dỗ bé: “Con dở hơi quá mà. Chúa bị quân dữ đóng đanh từ mấy ngàn năm trước kìa, bây giờ Chúa đâu có bị nữa. Bé cãi lại bà: “Đâu phải thế đâu, ở đâu con cũng thấy Chúa bị đóng đanh vậy mà”

Mặc lời giäi thích của bà, bé vẫn không hiểu, bé vẫn nhất định đòi tháo Chúa ở trong nhà bé xuống. Cả nhà bàn nhau. Ba bé lấy cái thang, treo Chúa lên tuốt trên cao: “Không

Xuân Canh DÀn - Page 56 Xuân Canh DÀn - Page 57

được mang Chúa ra chơi thế n»a nha, tội chết” Bà dịu dàng bảo bé. Lên lớp vỡ lòng 2, các thày cô xếp chỗ lớp bé ngồi xa bàn thờ. Chỗ gần bàn thờ dành cho các em bé hơn. Bé vẫn thấy những cái đinh to tướng đóng vào tay, chân Chúa, nhưng vẻ đau khổ trên mặt Chúa bé không nhìn rõ nữa. Bé vẫn mong Chúa được tháo khỏi cây gỗ mà người lớn gọi là cây thánh gía. Chúa vẫn ôm bé vào lòng. Bây giờ mỗi lần ôm bé, Chúa còn chạm vào mấy viên bi bé lén mẹ bỏ trong túi mà thỉnh thoảng trong giờ lễ, bé vẫn thọc tay vào túi quần mân mê. Chúa cảm thấy vui vui khi những viên bi chạm vào các vết thương của Chúa, Chúa rủ bé chơi bắn bi. Chúa bắn bi dở hơn bé vì tay Chúa đau lắm. Mỗi lần lên lớp, người ta lại xếp bé ngồi xa Chúa hơn. Tại sao càng lớn, người ta lại xếp cho mình ngồi xa Chúa hơn? Những cái đinh đóng Chúa trên thánh giá càng khó thấy rõ, những vết đau khổ trên mặt Chúa mờ dần dần đi. Bé bây giờ ít nhìn lên Chúa. Hình ảnh đó quen rồi, Bé thích nhìn những tấm hình màu bạn bè lén mang vào nhà thờ, Bé thích xù xì nói chuyện với bạn bè. Chúa ôm bé, bé cũng không để ý. Bé học lớp cuối, lớp chuẩn bÎ thêm sức, Bé không còn là bé nữa, Bé được gọi là anh. Lớp của anh x‰p hàng sau cùng khi vào nhà thờ dâng thánh lễ. Anh ngồi xa bàn thánh nhất, xa Chúa nhất . Anh thỉnh thoảng mới nhìn lên Chúa bị treo tuốt trên cao, xa, xa lắm. Anh thích thì thầm với mấy chị bên cạnh, khoe nhau cái cell phone, kiểu tóc mới và đủ thứ linh tinh. Chúa vẫn ôm anh, Chúa hôn trên mái tóc highlight của anh. Chúa khen kiểu cell phone càng ngày càng đẹp nhưng Chúa không cần nó. Chúa thích anh đến cạnh Chúa thì thầm vào tai Chúa hơn. Chúa thích cầm lá thơ thơm mùi giÃy anh viết cho Chúa hơn là đọc email. Ngày anh được thêm sức. Cha xứ giäng là từ nay anh chÎ trở thành người có trách

nhiệm với cộng đồng dân Chúa, với cộng đồng giáo xứ. Anh hãnh diện vì điều Cha nói. Anh lại càng vui hơn vì sau Chúa Nhật xức dầu, anh không còn phải đi học giáo lý nữa. Anh đến nhà thờ không phải x‰p hàng. Anh vứt chiếc áo đồng phục ª nhà : “Một kỷ niệm!”, Anh đến nhà thờ như … một số người lớn.Anh không còn thấy Chúa bị đóng đinh trong nhà thờ. Chúa bị che khuất bởi bức tường ngăn . Chúa ở khắp mọi nơi mà, đứng đâu chả được! “Con còn đi nhà thờ là may cho Chúa lắm rồi. Con đứng xa nhất trong nhà thờ nhưng con có bÕ lễ, bỏ Chúa đâu? Nhà riêng của con cũng có hình Chúa treo trên thập tự. Chúa yên trí đi, con sẽ để thánh gía Chúa thật cao, như thế mấy đứa con ngốc nghếch, thơ ngây của con sẽ không phá Chúa được” ***. Thế rồi ngày đó cũng đến với tôi. Ngày người ta đưa tôi lại gần Chúa, lại rất gần Chúa. Tôi chưa được gần Chúa như thế bao giờ, Chúa thấy tôi đến gần, Ngài thương lắm, Ngài vòng tay ôm lấy tôi, Ngài ôm chặt lấy tôi như hồi tôi còn bé. Tôi chợt thấy nܧc mắt ứa ra trong mắt Ngài, tôi thấy Ngài đau đớn qúa . Tôi nhớ lại, tôi phải tháo đinh cho Chúa, nhưng tôi kịp nhận ra Chúa đau vì những gai góc tôi tự cuốn trên mình tôi trong suốt cuộc sống tôi lăn lộn với đời đang đâm vào Chúa. Chúa càng ôm tôi âu yếm, gai góc của tôi càng đâm sâu hơn, chặt hơn vào da thịt Người. Tôi đang đóng đanh Chúa chặt hơn. Tôi hé mắt nhìn ra quan tài, những em bé bằng tuổi tôi ngày xưa đang tha thiết nhìn lên tượng chiụ nạn, chúng đang mong tháo Chúa ra khỏi cây thập tự. (Tặng bà ngoại củaThục Đoan,Thục Anh & Hạo Nhiên) Mùa Đông, Minnesota 2009 Đàn Giản

Xuân Canh DÀn - Page 56 Xuân Canh DÀn - Page 57

Ca Đoàn Cêcilia

ột buổi chiều cuối tháng bảy, thời tiết oi bức, ngột ngạt. Đoàn xe của chúng tôi khởi hành tiến về hướng bắc. Xe nào cũng chất đầy các thứ lỉnh khỉnh: nồi niêu, lều chõng, mền gối, thức ăn…đủ cho 3 ngày trại. Hôm ấy là chiều thứ sáu, chúng tôi lên đến đất trại lúc mặt trời chuẩn

bị đi ngủ, một vài tia nắng cuối ngày cũng nhạt dần. Đất trại là vườn sau nhà nghỉ mát của một anh cựu ca viên ca đoàn chúng tôi, nằm ngay bên bờ hồ rất thơ mộng. Nơi đây mà cắm trại thì thật là tuyệt. Ngoài tổ chức các trò chơi trên bờ, chúng tôi còn được đi tàu trên hồ, đi câu cá, cái thú hấp dẫn của mấy anh ca viên nam. Sau khi chuyền hết các đồ đạc trên xe xuống, chúng tôi bắt đầu cùng nhau dựng lều. Khi các lềuđã được dựng xong thì thời tiết bỗng dưng thay đổi, gió càng lúc càng mạnh, mây đen kéo tới càng lúc càng dày đặc, cùng với những tiếng sấm sét inh ỏi vang khắp cả bầu trời. Và cuối cùng một cơn mưa như trút nước ập xuống. Thế là cả đám chúng tôi bắt đầu chạy tán loạn, ai xách được gì thì cứ xách, chạy ùa vào nhà để tị nạn. Đêm đó chúng tôi phải cắm trại trong garage. Dầu vậy chúng tôi vẫn có đầy đủ các tiết mục: ca hát, kể chuyện…Và đặc biệt vẫn nấu được nồi cháo gà thơm phức. Sau khi ăn xong thì đồng hồ cũng vừa điểm 1 giờ sáng, chúng tôi thi nhau đi kiếm chỗ ngủ. Cũng may nhà rất rộng rãi nên cũng chứa đủ đám quậy phá chúng tôi. Vừa mệt, vừa buồn ngủ, nên chúng tôi đã đánh một giấc

ngon lành.Sáng hôm sau, khi ngủ dậy ra sau nhà. Trời ơi, giống như có cơn bão Katrina vừa mới đi ngang qua. Lều của chúng tôi cái thì ngả bên phải, cái nghiêng bên trái, nồi niêu xoong chảo bay loạnxạ. Chúng tôi bắt đầu tổng động viên toàn lực làm lại từ đầu, kẻ dựng lều, người dọn dẹp. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, hôm đó thời tiết lại rất đẹp, trời trong xanh, từng cơn gió buổi sáng mát rượi làm cho chúng tôi tỉnh táo hẳn lên. Có một điều làm cả đám chúng tôi ngạc nhiên, là mặc dầu đêm qua thức khuya, vậy mà sáng hôm sau không biết hai anh em Quang, Minh dậy từ lúc nào mà đã đi câu về được 1 thùng cá, con nào con nấy lớn gần bằng bàn tay, và 2 anh em đang hì hục làm cá ở mé hồ. Trưa hôm đó, chúng tôi có được một bữa cơm với cá chiên giònngon ơi là ngon. Cơm nước xong, chúng tôi bắt đầu xuống hồ chơi, kẻ lên tàu, người lên thuyền đạp nước, tiếng la hò gọi nhau í ới vang lên như xóm chợ. Chơi trên hồ xong, chúng tôi lại trở về đất trại thi nhau chơi bóng chuyền, kéo co, cướp cờ…Nói đến cướp cờ, đội nào may mắn có anh chàng Nghi, ngoài ngón đàn điêu luyện ở nhà thờ mỗi sáng Chúa Nhật, chơi cướp cờ cũng không thua ai. Với vóc dáng vừa cao, vừa khỏe, mỗi lần anh ta chạy 1 bước bằng cả đám con gái chạy 3,4 bước. Cho nên cứ mỗi lần thấy Nghi chạy qua là cả đội bên kia chạy tán loạn, ai chạy không kịp là sẽ bị bắt. Cho nên đội của Nghi cứ thắng hoài. Mãi đến chiều khi mặt trời gần lặn, chúng tôi mới ngưng cuộc chơi để chuẩn bị bữa ăn tối. Các anh trai lo chụm lửa đốt lò nướng thịt, các cô lo nhặt rau, luộc bún, mỗi người một tay xúm

DÜ Âm Tråi Hè

M

Xuân Canh DÀn - Page 58 Xuân Canh DÀn - Page 59

vào làm và chẳng mấy chốc chúng tôi đã có 1 bữa ăn tối với đầy đủ các loại thịt nướng: sườn heo, bòĐại Hàn, cánh gà, hotdog…thật tuyệt vời. Ăn xong, chúng tôi quây quần bên bếp lửa bắt đầu ca hát, kể chuyện. Anh Hậu lúc nào đi trại cũng mang theo cây đàn guitar để đánh, chúng tôi thi nhau hát. Lúc đầu còn có bài bản, sau tới liên khúc, khi không còn liên khúc nữa thì hát chắp khúc, tức là nhớ tới đâu thì hát tới đó, khúc nọ chắp vào khúc kia… vậy mà vui. Khi mọi người không còn sức để hát, chúng tôi bắt đầu chuyển đề tài sang kể chuyện. Đầu tiên là các chuyện vui, chuyện tiếu lâm. Khi trời càng về khuya, thời tiết đã se lạnh, chúng tôi bắt đầu tiết mục hấp dẫn nhất, đó là kể chuyện ma. Ban đầu chúng tôi thành 1 vòng tròn lớn quanh đống lửa, dần dần vòng tròn cứ nhỏ dần theo đà của các chuyện ma được kể ra. Ai cũng có nhiều chuyện ma để kể:ma khóc, ma ru con, ma cà rồng…Mặc dù ai cũng sợ, cũng nổi da gà, vậy mà ai cũng thích nghe. Không biết anh Đông hồi xưa ở Việt Nam, vùng Gò công có nhiều ma hay sao mà nghe ảnh kể như thật vậy. Vừa nghe chuyện ma, vừa được ăn bắp nướng, mực khô nướng và trứng gà lộn thì không còn gì bằng. Khi đêm đã quá khuya, không ai còn nhướng mắt lên nổi, chúng tôi chia tay nhau đi ngủ, ai về lều nấy, đêm hôm đó chúng tôi ngủ ngoài lều. Dư âm của các chuyện ma vẫn còn làm tôi rờn rợn, phải trùm mền kín đầu, cố dỗ giấc ngủ muộn, hy vọng nằm mơ đừng thấy ma. Hôm sau mới 7 giờ sáng, đã có người gõ nồi gọi dậy sửa soạn đi dự Lễ vì là ngày Chúa nhật. Mặt người nào cũng bơ phờ mệt mỏi vì thiếu ngủ, và cũng có lẽ vì sợ ma nên không ngon giấc…Chúng tôi đến nhà thờ lúc gần 9 giờ sáng, nhà thờ tuy nhỏ nhưng rất đẹp. Chúng tôi kéo vào làm cho số giáo dân dự lễ hôm đó đông hẳn lên. Đám đầu đen chúng tôi ngồi nổi bật hẳn lên giữa đám người Mỹ đầu trắng. Ban đầu chúng

tôi tham dự Thánh Lễ rất trang nghiêm sốt sắng, những đến bài giảng thì ôi thôi, mạnh Cha Cha nói, mạnh con con gật, chẳng hiểu hôm đó Cha giảng bài gì mà chúng tôi ai cũng gật đầu đồng ý. Chúa nhìn xuống thấy chúng tôi chắc cũng phải phì cười. Xin Chúa tha tội cho chúng con. Lễ xong chúng tôi ra về lại đất trại chuẩn bị bữa ăn trưa. Hôm đó Anh Thư cho chúng tôi ăn cơm với món thịt heo kho trứng và dưa chua ngon hết chỗ chê. Ăn xong chúng tôi xúm lại tán dóc tới khoảng 2 giờ chiều, mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ tắm, chúng tôi lại lên xe đi ra bãi tắm cách chỗ chúng tôi cắm trại khoảng 10 phút lái xe. Hôm đó, trời nắng đẹp nên bãi tắm đông nghẹt người, trẻ già lớn bé hầu như ai cũng thích nước, nhất là trong những ngày hè nóng nực như hôm ấy. Các em nhỏ, con của các ca viên được dịp chơi nước nên thích vô cùng. Mãi đến hơn 4 giờ chiều, gọi hoài mà chẳng ai chịu lên để về. Cuối cùng chúng tôi cũng phải từ giã bãi tắm, về lại đất trại. Sau gần 1 tiếng đồng hồ dỡ lều,dọn dẹp, chuyền đồ ra xe, chúng tôi bùi ngùi chia tay nhau, ai cũng như nuối tiếc, nghẹn ngào khi phải xa lìa nơi mà mấy ngày qua chúng tôi đã cùng nhau vui chơi sinh hoạt. Sau khi chào và cám ơn chủ nhà xong, chúng tôi chia tay nhau ai lên xe nấy, về lại gia đình, trong lòng mỗi người vẫn còn thấy bâng

khuâng luyến tiếc. Mỗi năm một lần, Ban Sinh hoạt cố gắng tổ chức một kỳ trại cho Ca đoàn để các anh chị em có cơ hội gần gũi nhau hơn, tạo thêm tinh thần đoàn kết. Chúng tôi gọi đó là thời gian đi xạc điện. Sau khi đi trại về, chúng tôi như được tăng thêm nghị lực, hăng say hơn trong nhiệm vụ của mình và các anh chị em ca viên có dịp hiểu nhau và yêu mến nhau hơn. Cám ơn Ban Sinh hoạt và Ban …m thực của Ca Đoàn.

Xuân Canh DÀn - Page 58 Xuân Canh DÀn - Page 59

Tâm Tình Trao Gªi

Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay,Anh em được sống vui vầy bên nhau

(Tv. 133, 1)

Anh chị em thân mến,

Ngày cuối năm là dịp ôn cố tri tân, chúng ta nhớ lại những ơn Thiên Chúa ban và nhớ đến những ân nhân của chúng ta. Cám tạ ơn Thiên Chúa thì tôi không quên, nhưng tôi cũng xin mượn dịp này để cám ơn quý ân nhân đã giúp đỡ tôi trong năm qua. Tôi chia sẻ tâm tình của một người phục vụ anh chị em. Thấm thoát tôi đã về với giáo xứ này được một năm. Nhớ lại một năm trước, khi nhận được bài sai của Bề trên để đến giúp Giáo xứ Thánh Anna và Giuse Hiển, tôi cảm thấy ngại ngùng và lo sợ, vì được biết đây là một giáo xứ lớn, với tôi sau khi thụ phong linh mục chỉ được sai đi giúp các cộng đoàn. Hơn nữa, nhận thấy khả năng thấp kém, nên chần chừ chưa muốn thưa tiếng “xin vâng”, nhưng được sự khích lệ của Cha xứ đã giúp tôi

thêm can đảm và mạnh dạn đến với giáo xứ trong một mùa đông buồn lạnh lẽo. Tôi chưa có khái niệm chút nào về mùa đông ở vùng Minnessota, nhưng khi chào tiễn biệt giáo dân Việt – Mỹ trong thánh lễ cuối cùng, một số giáo dân Mỹ đã nhắc nhở: “Cha đến tiểu bang Minnessota vào mùa đông là cha sẽ sống ở trong tủ đá, vì tiểu bang này được coi là lạnh nhất nước Mỹ.” Tôi xin họ cầu nguyện cho tôi. Hơn nữa, một nhà truyền giáo bề trên sai đi đâu cũng được.

Sáng thứ Hai, Ngày 29 tháng 12 năm 2008, 8 giờ 30, một mình một con ngựa sắt, tôi đã hăng hái ra đi trong lúc tuyết đang rơi, nhưng lái xe trên đường tôi thực sự lo lắng và hồi hộp, vì với con người yếu đuối, khả năng thấp kém, không biết sẽ đến giúp gì cho giáo xứ, sợ rằng mình đến chỉ làm thất vọng cho sự tin tưởng của cha xứ và giáo dân.. Tôi đã cầu nguyện trong thinh lặng, và được sự soi sáng qua lời nhắc bảo trong lòng: “Nhà truyền giáo chỉ là khí cụ của Thiên Chúa sai đi, nên thành công hay thất bại là do Thiên Chúa”. Nhờ đó tôi đã cảm thấy an tâm hơn, nhưng ngay lúc đó tôi đã nhận được cú điện thoại báo tin thím tôi ở Việt Nam mới qua đời. Vì đang bận lái xe, tôi chỉ nói mấy câu chia buồn và hứa sẽ dâng lễ cầu nguyện sau. Lúc đó tôi mới nhận ra sự yếu đuối và giới hạn của con người: sức khoẻ và mạng sống do Thiên Chúa quyết định.

Sau hơn 10 giờ lái xe, tôi đã đến nhà xứ để trình diện ngài. Chúng tôi, anh em, gặp nhau

Xuân Canh DÀn - Page 60 Xuân Canh DÀn - Page 61

trong sự thân mật, vui vẻ. Thật cảm động và khích lệ, khi tôi thấy sự chu đáo của cha xứ, ngài đã lo lắng cho tôi đầy đủ mọi sự, ngay cả đồ dùng nhỏ mọn cho tôi. Có lễ cha xứ cũng cảm nhận được sự lo lắng của tôi trong công việc sắp tới của giáo xứ mà tôi sẽ cùng ngài gánh vác, nên ngài luôn khích lệ và động viên để tôi an tâm hơn. Cha xứ cho biết giáo dân ở đây hiền lành, dễ thương và hiếu khách. Nhờ sự khích lệ và động viên của cha xứ đã giúp tôi an tâm hơn.

Lễ Mẹ Thiên Chúa, Ngày 1 tháng 1 năm 2009,trong thánh lễ, tôi chính thức ra mắt giáo xứ để lãnh trách nhiệm phục vụ anh chị em trong vai trò cha phó. Thật cảm động, tôi đã được cha xứ và anh chị em trong giáo xứ tiếp đón nồng hậu mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Mặc dầu ngày đầu Năm Dương Lịch, Lễ Mẹ Thiên Chúa, nhưng chiếc bánh thì dành để chào đón một đầy tớ hèn kém của anh chị em. Anh chị em trong giáo xứ đã đến chào đón trong tình thân thương như một người trong gia đình giáo xứ, chính cử chỉ của cha xứ và của anh chị em trong giáo xứ đã làm tôi ấm lòng, hăng hái và vững tin hơn.

Chúa nhật, ngày 11 tháng 1, Lễ Chúa Chịu Phép Rửa, cũng là ngày sinh nhật thứ 58 của tôi, cha xứ và Hội Đồng Giáo Xứ đã cho tôi thêm

sự bỡ ngỡ và cảm động. Trong thánh lễ cha xứ đã kêu gọi anh chị em cầu nguyện cho tôi. Cuối lễ, ca đoàn đã tặng tôi bài hát “Happy Birthday” đã làm tôi không thể ngờ trước được, vì tôi chưa bao giờ được cộng đoàn nào dành cho tôi cảm tình như thế. Mặc dầu chỉ là sự trùng hợp với Lễ của Chúa, nhưng tôi cảm nghiệm được mọi sự cha xứ và anh chị em làm cho tôi vì yêu thương và nâng đỡ để tôi yên tâm và khỏi ngỡ ngàng trong nơi ở mới và trước công việc mới lạ này. Sau thánh lễ, cha xứ và giáo xứ đã tặng chiếc bánh lớn để mừng bổn mạng của tôi. Tôi cũng nhận được nhiều lời chúc chân thành và tốt đẹp của anh chị em trao cho. Ước gì tôi được sống như những lời chúc của cha xứ và anh chị em để nên giống Chúa Kitô Linh Mục “Càng lớn lên, thêm vững mạnh, đầy khôn ngoan, và hằng được ân nghĩa cùng Thiên Chúa” (Lc 2, 40).

Để tôi có được niềm vui trọn vẹn hơn, cha xứ và giáo xứ lại cho tôi được mừng thêm Lễ Thánh Gioan Bosco, bổn mạng của tôi. Tôi đã được cha xứ và anh chị em cầu nguyện đặc biệt cho tôi trong thánh lễ Chúa Nhật, và sau lễ cũng có bánh để cha xứ và anh chị em cùng chia vui với tôi. Thật là cảm động, tôi không ngờ mới trong tháng đầu cha xứ và anh chị em đã chiều đã và dành cho tôi nhiều sự ưu ái, sự quý mến.

Xuân Canh DÀn - Page 60 Xuân Canh DÀn - Page 61

Trong thời gian sống với cha xứ và anh chị em, tôi đã cho tôi nhiều bài học quý giá, chưa kể tâm hồn thánh thiện, đời sống đức tin, sự hy sinh tận tụy, đó là sự quan tâm đến người khác của cha xứ và của anh chị em. Nhận thấy tôi là một người yếu cả tinh thần lẫn thể xác, một số anh chị em cầu nguyện và quan tâm đến sức khoẻ của tôi, đã gởi cho tôi những món ăn tăng thêm sức khoẻ, một số anh chị đã cho tôi những viên thuốc để trị bệnh, có những quý vị đã bỏ thời giờ để chữa bệnh cho tôi theo phương pháp đông y, đặc biệt Ông Phêrô Phạm Quang Hạp và Ông Nguyễn Văn Hào, hai vị này tôi không quên ơn. Trong dịp kỷ niệm 15 năm linh mục, được phép Bề Trên về Nhà Dòng Mẹ ở Việt để mừng với anh em linh mục trong lớp, Cha xứ đã hy sinh ở nhà để lãnh nhận những công việc mục vụ thay cho tôi và tạo mọi điều kiện thuận lợi để tôi đi về Viêt Nam được bình an. Nhiều anh chị em đã cầu nguyện cho tôi, nhất là một số anh chị em khi biết tôi đang mang bệnh đã giúp tôi những thuốc cần thiết để tôi được sớm bình phục hầu tránh được rắc rối khi về Việt Nam. Đặc biệt một số anh chị em đã tặng quà để tôi tiêu dùng và có dịp làm việc tông đồ.

Tất cả những tâm tình quý mến của cha xứ và anh chị em đã ban cho tôi, tôi không bao giờ quên. Tôi chỉ biết cầu nguyện và xin Chúa và Đức Mẹ Maria chúc lành và trả ơn thay cho tôi.

Trong năm vừa qua, trong giáo xứ, ai cũng nhận thấy những sinh hoạt của giáo xứ kết quả và thành công tốt đẹp, qua những cuộc tổ chức Giáng Sinh, mừng Xuân Mới, Tuần Thánh, Tuần Thương Khó, Mùa Phục Sinh, và hội chợ, là do sự đoàn kết và hợp nhất với nhau của các anh chị em trong các hội đoàn, ban ngành của giáo xứ. Ca dao Việt Nam: “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”. Tôi còn nhớ lời một ông ở Canada, khi đến tham dự lễ hôn phối của người thân trong gia đình đã nói với: “Thưa cha, con thích giáo xứ ở đây quá, giáo xứ ở đây thật sống động, còn giáo xứ của con ở Canada thì

buồn lắm.” Tôi đã nói lại với ông: “Giáo xứ ở đây sống động, chưa kể đời sống đức tin, nhờ có sinh hoạt. Muốn có những sinh hoạt phải có sự hợp nhất, đoàn kết, yêu thương nhau.” Chính ông bạn này đã phải nhận điều này, vì nơi ông đang ở chưa có sự đoàn kết, hợp nhất. Chính Chúa Kitô đã phán: “Ở đâu có hai ba người họp nhau lại nhân danh Thày, thì có Thầy ở giữa” (Mt. 18,20). Chúng ta không chỉ có hai ba người, nhưng chúng ta có một giáo xứ đông đảo anh chị em cùng họp với nhau trong các thánh lễ, các buổi sinh hoạt, các công tác chung, với sự hợp nhất, yêu thương, thì chắc chắn Chúa đang ở với chúng ta. Ước gì giáo xứ của chúng ta luôn luôn giữ được sự đoàn kết, tinh thần hợp nhất, và lòng yêu mến nhau trong tình yêu Thiên Chúa. Chúa Giêsu phán: “Người ta sẽ nhận biết các con là môn đệ Thầy, là anh em có lòng thương yêu nhau” (Ga 13,35).

BM. Trung Thực Đầy tớ vô ích

Xuân Canh DÀn - Page 62 Xuân Canh DÀn - Page 63

Mùa Xuân đến làm đẹp đất trời. Những cành đào đua nhau khoe sắc. Những chồi non bụ bẫm nhú ra khỏi cành cây khô khẳng. Chợ búa đông vui và đẹp đẽ với những hàng hoá đủ mọi loại. Những tà áo mới tha thướt làm đẹp phố phường. Trong khung cảnh vui tươi tấp nập ấy, khuôn mặt mọi người như rạng rỡ tươi cười. Mùa Xuân đem đến nhiều vẻ đẹp. Cao quý nhất là những nét đẹp văn hoá dân tộc đậm đà mầu sắc Tin Mừng.

Ngày Tết có nét đẹp của lòng biết ơn. Năm hết Tết đến, người Việt nam thường nhớ đến công ơn của những người đã giúp đỡ mình trong năm qua. Biết ơn là một nét đẹp văn hoá đáng trân trọng và cũng là một điều hợp lý. Năm 2000 phải biết ơn 1999 năm qua. Dòng sông lớn phải mang ơn những con suối nhỏ. Hạt lúa phải nhớ ơn những hạt mưa, hạt nắng, hạt phân. Ngày hôm nay phải biết ơn ngày hôm qua. Thế hệ này phải nhớ ơn thế hệ trước. Đời sống ta chịu ơn biết bao người. Cảm nghiệm sâu xa chân lý này, nên mỗi dịp Tết đến, người Việt nam ta thường bày tỏ lòng biết ơn với ông bà, cha mẹ và các ân nhân. Những món quà nho nhỏ nhưng thắm đượm tình nghĩa làm vui cả người nhận lẫn người cho. Riêng với người Công giáo, bày tỏ lòng tri ân đối với Thiên Chúa là một bổn phận không thể thiếu. Vì Thiên Chúa chính là tổ tiên đã sinh thành nên ta. Vì Thiên Chúa là ân nhân lớn nhất đời ta. Chính Người đã ban cho ta món quà cao quý nhất : đó là sự sống. Chính Người tiếp tục chăm sóc gìn giữ ta từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Biết ơn là việc làm của lương tri, cổ võ cho một thế giới mới chan chứa tình người. Biết ơn cũng là một giá trị đạo đức được Đức Giêsu đề cao trong Tin Mừng. Ngày Tết có nét đẹp của sự cho đi. Ta gửi đi những cánh thiệp như những sứ giả của

tình cảm yêu thương. Ta gửi đi những lời cầu chúc như tâm tình mến yêu tha thiết dành cho nhau. Ta sửa sang quét dọn nhà cửa để đón tiếp nhau. Ta dành thời giờ viếng thăm nhau để xiết chặt thêm tình thân ái. Ta ăn mặc tề chỉnh để tỏ lòng kính trọng nhau. Ta nói năng tế nhị để làm vui lòng nhau. Ta rộng rãi tặng tiền mừng tuổi cho con cháu. Tóm lại, tất cả những gì ta làm trong ngày Tết đều vì người khác và cho người khác. Đặc biệt trong lãnh vực ăn uống. Ngày Tết, nhà nào cũng chuẩn bị sẵn đồ ăn thức uống cho gia đình, nhưng nhất là để mời khách. Khách vào nhà bao giờ cũng được mời thưởng thức ấm chè mới, nếm kẹo bánh ngon. Sự chiếu cố của khách làm vui lòng cho chủ. Sự vui vẻ của người nhận là hạnh phúc của người cho. Có niềm vui cho đi và có niềm vui lãnh nhận. Những niềm vui ấy tạo cho ngày Tết một nét đẹp đầy mầu sắc Tin Mừng: nét đẹp của sự quên mình, của sự quảng đại cho đi, của sự khiêm tốn đón nhận, của tình liên đới.

Ngày Tết có nét đẹp của sự đổi mới. Thiên nhiên đổi mới với sự hồi sinh của cây cỏ. Phố phường đổi mới với những căn nhà mới, với những gian hàng mới và với quần áo mới. Hoà vào cái mới của đất trời, của xã hội, lòng người cũng nôn nao trong niềm hy vọng đổi mới bản thân và cuộc đời. Ai cũng mong tống tiễn những điều xấu vào quá khứ. Ai cũng mong đón nhận một tương lai tươi đẹp. Niềm mong ước đổi mới được thể hiện qua những cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, không tức giận, không nói những lời thô tục, những điều rủi ro, nhưng chỉ nói những điều tốt đẹp, đối xử hoà nhã với mọi người trong những ngày Tết. Phút giao thừa thật thiêng liêng. Nó đánh dấu một khởi đầu mới. Người ta

Cûa Ngày T‰t ñÙc Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt

Nh»ng Nét ñËp Tin MØng

Xuân Canh DÀn - Page 62 Xuân Canh DÀn - Page 63

tin rằng sống tốt đẹp những giây phút đầu tiên sẽ có ảnh hưởng tốt đến cả năm. Nên mỗi dịp Tết là một lần khuyến khích ta cố gắng đổi mới đời sống, đổi mới bản thân.

Đổi mới đời sống là điều Đức Giêsu tha thiết mong muốn nơi ta. Người không ngừng mời gọi ta hãy từ bỏ con đường tội lỗi xưa cũ, bước vào con đường mới, con đường tự do, thánh thiện của con cái Thiên Chúa. Người không ngừng mời gọi ta trở thành bầu da mới để có thể chứa đựng thứ rượu mới là giáo lý của Người. Ngày Tết chính là một cơ hội cho ta thực hành Lời Chúa dạy, tích cực đổi mới đời sống nên tốt đẹp hơn.

Với tất cả những nét đẹp trên đây, tinh thần ngày Tết cổ truyền dân tộc rất gần gũi với Tin Mừng. Rõ ràng nét đẹp văn hoá Việt nam đã chất chứa những giá trị Tin Mừng. Rõ ràng Tin Mừng đang đi vào cuộc sống của người Việt nam.

Vì thế, người Việt nam Công giáo không những có trách nhiệm gìn giữ những nét đẹp văn hoá của ngày Tết cổ truyền mà còn phải biến những nét đẹp ấy thành những trang Tin Mừng sống động. Khi ta sống tâm tình biết ơn trong ngày Tết, đừng chỉ giữ hình thức bề ngoài hay chỉ chú ý tới khía cạnh vật chất. Hãy có tâm tình biết ơn sâu xa. Hãy nhìn thấy ơn Chúa ban qua mọi ân huệ nhận được. Khi ta cho đi trong ngày Tết, đừng chỉ cho đi như một hình thức xã giao hay như một thói tục bắt buộc. Hãy cho đi với tâm tình yêu mến, kính trọng thực sự. Hãy đón tiếp khách thăm viếng như đón tiếp chính Chúa. Khi ta muốn đổi mới đời sống, đừng chỉ giữ như một hình thức và không chỉ giữ trong

những ngày Tết, nhưng duy trì sự cố gắng đổi mới trong suốt cả đời với quyết tâm thực sự đổi mới đời sống.

Khi ta sống tinh thần Tin Mừng trong những phong tục ngày Tết, ta góp phần xây dựng một mùa Xuân mới, một mùa Xuân dân tộc, một mùa Xuân tình thương. Mùa Xuân ấy sẽ vĩnh cửu vì sẽ dẫn đến mùa Xuân Nước Trời. Lạy Đức Kitô là mùa Xuân đích thực, không bao giờ tàn úa, xin đổi mới tâm hồn con.

31-01-2003

BỊ LỪA

Một ông đã ngoài 50 tuổi, lén lút vào gặp cha xứ để thỉnh ý ngài.

- Thưa cha, vợ con chết đã lâu. Con có ý định đi thêm bước nữa. Khổ nỗi là cô ấy còn chưa học xong phổ thông, không biết mọi người có xầm xì gì không?

- Có lẽ về ông thì không. Nhưng mọi người sẽ nói về cô ấy: Còn nhỏ quá, chắc là bị lừa!

!?! BIA ÔM

Hai vợ chồng lục đục kéo nhau vào cha xứ để phân giải. ông nói gà, bà nói vịt. Cải nhau ỏm tỏi, liên tục, cha chẳng thể nào khuyên được.

- Thưa cha, nhà con có đủ loại xe, mắc mớ gì mà ngày nào đi chợ, bà ấy cũng đi xe ôm. Bà có ý đồ gì, hay thích thú gì khi ôm cái thằng đáng tuổi con bà ấy?

- Thích thú cái n‡i gì – mụ vợ gào lên – chẳng qua là để an toàn khỏi ngã thì phải ôm vậy thôi. Ông đừng kiếm chuyện!

- Đó, đó thấy chưa? Bà đừng kiếm chuyện với tôi trước mặt cha xứ! Bà cứ nói bia ôm này nọ, nhưng thực ra, nó cũng như xe ôm thôi. Vào quán, uống bia nhiều thì phải say, say thì phải ôm một cái gì đó cho khỏi ngã. Thế thôi, chứ thích thú gì, phäi không cha?

Cha xứ lắc đầu chịu thua!!!

Nø CÜ©i Xuân

Xuân Canh DÀn - Page 64 Xuân Canh DÀn - Page 65

ThÖ ThÖ ThÖVì Yeâu

Maëc Huyeàn Vy

Moät tình yeâu Chuùa bao la Haøi loøng Thaùnh yù nhaäp qua ngöôøi traànNhi haøi bôûi Chuùa Thaùnh ThaànÑaõù laø Con Chuùa giaùng traàn ñeâm ñoângSinh ra maùng coû xoùt thaânRa vaøo chæ coù muïc ñoàng, boø, chieânCho ta hoïc ñöùc töï khieâmChuùng nhaân xin ñeán maø chieâm ngaém NgaøiTa ñöøng queân Ñaáng Thieân Sai Taï tình ôn Chuùa xin Ngaøi ñôõ naângÔn Ngaøi con bieát xin vaâng Chuùa laø suoái maïch, Hoàng AÂn tuoân traøn.

Xuân Canh DÀn - Page 64 Xuân Canh DÀn - Page 65

Xuaân Hieäp Nhaát Maëc Huyeàn Vy � Xuaân 2010

Kính tri aân Chuùa naêm qua Chuùc Cha Khaùnh, Thöïc luoân laø chöùng nhaân Giaùo daân thöông, meán, goùp phaàn Xöù ta tuy laïnh, tình gaàn vôùi nhau Xuaân sang xin haõy nguyeän caàu Canh taân neáp soáng mau mau ñaùp lôøi Daàn daàn thaêng tieán khoâng ngôi Hieäp loøng daâng Chuùa muoân lôøi nguyeän xin Nhaát taâm thôø Chuùa Chí Linh Trong ngoaøi hoàn xaùc thöông tình ñôõ naâng Yeâu nhau thaêm hoûi aân caàn Thöông nhau kính chuùc Canh Daàn Thaønh Coâng

DANH NGÔN

Gi§i hån cûa tình yêu là yêu không gi§i hån. Thánh Bernard

Xuân Canh DÀn - Page 66 Xuân Canh DÀn - Page 67

Trong ngày Đại Hội Thánh Mẫu năm 2009 vừa rồi, một cơ may đến với tôi là láng giềng với Anh Hợi trong Liên Minh Thánh Tâm. Nói rõ hơn là tôi chung lều và ở kề cận với anh, nên tôi có dịp trò chuyện về những năm tháng trong quân ngũ và trong trại tù cộng sản sau năm 1975. Tôi cũng có dịp tìm hiểu về Đoàn Liên Minh Thánh Tâm của Giáo Xứ. Tôi tự bảo rằng, kỳ này không còn chần chờ gì nữa mà phải ghi tên gia nhập và sinh hoạt ngay với Đoàn.

Hôm rước kiệu Đức Mẹ, đang ngơ ngác tìm chỗ xếp hàng của Giáo Xứ, tôi nghe tiếng gọi: “Anh Cương mau lại đây, đang cần người. Anh có thể cầm bảng hiệu Giáo Xứ đi đầu được không?” Tôi vui vẻ tham gia ngay và đó cũng là sinh hoạt đầu tiên của tôi trong Đoàn Liên Minh Thánh Tâm. Tôi nghiêm chỉnh nhận lãnh nhiệm vụ với sự hân hoan khó tả. Hai tay cầm bảng hiệu đúng cách, nhất là tới ngã tư tôi còn bẻ góc nữa chứ.

Sau Đại Hội trở về, như đã thầm hứa, tôi ghi tên gia nhập và sinh hoạt ngay với Đoàn LMTT của Giáo Xứ. Ngày đầu tiên của tôi là cùng với Cha Tuyên Uý và một số anh em đi thăm một ông chưa tới tuổi về hưu, nhưng đang điều trị bệnh ung thư. Ông phải thở bằng ống dưỡng khí. Hoàn cảnh của ông cũng thật ngặt nghèo vì trong nhà chỉ còn lại hai ông bà. Được biết ông bà có 3 người con, hai trai đã lập gia đình với người Mỹ, nên vấn đề quan tâm tới cha mẹ già yếu bệnh tật không được như người Việt mình. Một cô con gái còn lại cũng vì công việc nên phải sống xa cha mẹ, không giúp đỡ được gì trong hoàn cảnh bà mẹ không biết lái xe và vừa rồi lại bị laid-off. Bà cho biết, thôi cũng đành chấp nhận, vì cần ở nhà để chăm sóc cho ông nhiều hơn. Hôm đó, gia chủ đặt chúng tôi vào một sự đã rồi, thật khó xử. Sau khi Cha xức dầu Thánh, trao Mình Thánh Chúa và đọc kinh cầu nguyện cho bệnh nhân và gia đình xong, đang sắp sửa từ giã, lại được gia chủ mời ở lại dùng bữa. Cha từ chối ngay vì còn bận đi thăm một

vài nơi nữa, nhưng bà chủ hết sức năn nỉ: “Thưa Cha, con thức suốt đêm để nấu nồi bún, nếu Cha và các anh từ chối thì vợ chồng con không biết làm sao?” Không còn cách nào khác, bắt buộc Cha và anh em chúng tôi ở lại cho gia đình được vui lòng.

Có một vài lần khác, đi thăm các cụ già, chúng tôi còn được quà cáp mang về với cây nhà lá vườn như bầu, bí, rau, quả. Cảm ơn tấm lòng hiếu khách của gia chủ, nhưng riêng tôi thì thật ái ngại. Mỗi lần đi thăm bệnh nhân, lại quà cáp mang về, tôi cảm thấy “guilty” quá, vì phục vụ và hy sinh chưa đủ đ‹ nhận lãnh.

Nhiều lần tôi được hân hạnh cùng với Cha Tuyên Uý và anh em trong đoàn thăm viếng một số người bệnh tại nhà, tại viện dưỡng lão hoặc trong bệnh viện. Được chứng kiến tận mắt những trường hợp giúp chúng tôi nhìn lại bản thân mình để cảm tạ Chúa và lưu tâm tới những người anh em của mình phải chịu đựng. Một gia đình tôi xin được nói ra đây như một tấm gương phó thác, chịu đựng của người bệnh và các người con quá hiếu thảo tôi chưa hề gặp.

Tôi muốn nói đây là một cặp vợ chồng trẻ phải chăm sóc cha mẹ trong một trường hợp thật đặc biệt. Một cụ ông, bố chồng trên 90 tuổi già lẫn, nằm liệt giường rất nhiều năm, và một cụ bà, mẹ vợ sau một tai nạn xe, bà bị liệt toàn thân, phải nằm trong tư thế úp xấp đã trên 30 năm, mà mới gần đây mới nằm ngửa được. Tôi thật cảm phục cụ bà có một nghị lực phi thường suốt 30 năm chịu đựng như vậy, mà lúc nào cũng vui vẻ, khách tới nhà luôn đón tiếp bằng nụ cười thật tươi trên khuôn mặt không hề có một chút buồn phiền than trách. Chúng tôi nghĩ cụ luôn tươi cười được như vậy là nhờ có hai con thật tuyệt vời mà Chúa đã ban cho cụ, như quà tặng cho quãng đời còn lại. Tôi được nghe người bà con cho biết, anh chị đồng ý với nhau không sinh con cái trong lúc hai cụ còn tại thế để dành thời giờ

Tôi Gia NhÆp ñoàn Liên Minh Thánh Tâm

Xuân Canh DÀn - Page 66 Xuân Canh DÀn - Page 67

phụng dưỡng bố mẹ. Thật hiếm có trên đời, tôi xin cúi đầu bái phục!

Có nhiều cụ ông, cụ bà được con cái săn sóc tại nhà hoặc nursing home hay bệnh viện. Con cái thay phiên nhau săn sóc hầu hạ, tôi nhấn mạnh chữ hầu hạ vì họ phải nâng niu, chìu chuộng, đút từng miếng cơm, muỗng cháo, tắm rửa, giặt giũ cho các cụ hằng ngày. Tôi thấy trên khuôn mặt họ lúc nào cũng vui vẻ. “Đi làm về, con nấu cho Ba con nồi soup, hôm nay Ba ăn được một chén, con mừng quá. Mấy ngày trước Ba con đâu chịu ăn miếng nào..” hoặc “Mẹ con hôm nay ăn được một chén cơm với canh rau...”. Đây là điều đặc biệt của những người con Việt nam ta. Tôi thật cảm phục các bạn trẻ của chúng ta, họ luôn chu toàn bổn phận trong gia đình, lo lắng cho Cha Mẹ, hoàn tất mọi trách vụ trong xã hội mà họ đang sống.

Vừa rồi đây, chúng tôi có đi thăm một bệnh nhân bị liệt toàn thân phải ngồi xe lăn. Câu chuyện của anh thật thương tâm, một tấm gương phó thác của một người ngoại giáo, sau được ơn trª lại đạo nhờ sự ân cần săn sóc của Cha Tuyên Uý, cũng như một số anh em trong Đoàn LMTT. Đặc biệt, có sự đóng góp của một “Bác Già” thể hiện sự hy sinh phục vụ qua hình ảnh của Chúa đã cảm hoá anh. Chính anh đã xin được “theo Đạo” và gia đình đã sắp xếp cho anh được nhận lãnh Bí Tích Rửa Tội cách đây 10 năm. Anh là một sĩ quan cấp tá Hải Quân Quân Lực VNCH. Cả gia đình anh may mắn thoát ách cộng sản trước Tháng Tư Đen. Sau một vài năm, vợ chồng anh cùng đi làm ổn định cuộc sống và 3 con chăm chỉ học hành. Cuộc sống thật an bình hạnh phúc, vợ đẹp con khôn. Nhưng một biến cố xảy ra cho anh trong dịp đến thăm chúc mừng người bạn cùng khoá vừa mới tới Mỹ theo diện H.O. Đêm hội ngộ với một số bạn bè cũ, bạn cùng khoá sau bao năm xa cách, chuyện trò hồi còn đi

học cho tới chuyện quân trường, huynh trưởng huấn nhục khoá đàn em, chuyện tù cải tạo, vợ nuôi chồng trong tù.... Chuyện trò thật vui hầu không dứt được. Nhưng sau đó cái bi thương nghiệt ngã xảy ra cho anh: một tai nạn trong đêm khuya, anh đã bị té cầu thang ở basement. Anh bất tỉnh, được cấp cứu vào nhà thương, nhưng vô hiệu vì vết thương quá nặng. Sau một thời gian chữa trị, anh được chuyển sang bệnh viện phục hồi chức năng. Suốt 4 năm cô đơn trong bệnh viện, bạn bè thân tình hồi trước, vì công việc đa đoan nên cũng thưa dần dẫu rằng họ rất thương mến anh. Còn lại người vợ, tôi nhấn mạnh người vợ Việt Nam, với 3 người con còn tuổi học trò. Chị không than phiền oán trách, âm thầm chăm sóc anh và cưu mang 3 con ăn học trong tình trạng cô đơn ở xứ người. Phần anh, đủ can đảm đã dày dặn sương gió biển khơi trong quân trường, trong hải hành, đã tôi luyện cho anh can trường chịu đựng, nhưng trong trường hợp này sao mà ngã nghiệt quá. Anh luôn dằn vặt với nỗi khổ tâm chồng chất. Có lần anh đã có ý định sắp xếp một cách êm thắm để kết liễu cuộc đời, một phần giải thoát cho chính anh và giải quyết những hệ løy cho vợ con anh. Nhưng anh cảm thấy có một sự vô hình nào đó đến với anh. Anh nghĩ lại từ hồi còn đi học, nhờ học trường đạo, một phần nào thấm nhuần giáo lý Công Giáo, điều đặc biệt anh hay viếng hang đá Đức Mẹ ngay sát trường. Anh thuộc kinh Kính Mừng, kinh Lạy Cha, chứng tỏ rằng anh đã có cầu nguyện. Đến hôm nay, anh luôn phó thác, dâng trọn cuộc đời còn lại của Anh cho Chúa, không hề nghĩ tới chuyện ra đi ngoài ý muốn của Chúa nữa. Tôi xin nói thêm, trong thời gian điều trị ở bệnh viện phục hồi chức năng và cho tới hôm nay, có một “Bác Già” luôn theo đuổi anh không ngừng nghỉ, không quản ngại ngày đêm mưa gió tuyết rơi, luôn kiên trì với anh và gia đình anh. Ngoài ra còn có Cha

Tôi Gia NhÆp ñoàn Liên Minh Thánh Tâm

Xuân Canh DÀn - Page 68 Xuân Canh DÀn - Page 69

Tuyên Uý và một số anh em trong Đoàn LMTT hợp tác với anh trong cầu chuyện dài của người anh em thân thương luôn cần đến chúng ta lời cầu nguyện, chia sẻ, an ủi đỡ nâng về mặt tinh thần trong quãng đời còn lại của anh. Xin Mẹ Maria phù trợ cho anh và vợ con anh.

Tiện đây tôi cũng xin được phép khoe một tí về Đoàn LMTT của Giáo Xứ. Có một điều có lẽ ít người biết là Nhà Thờ cũ ở đường Dupont có lần đã sửa sang cho rộng thêm, làm gác, sửa Cung Thánh cho đẹp và sáng sủa hơn. Tôi thường tấm tắc khen thầm, nhóm thầu nào mà khéo tay thế? Sau này tôi mới được biết là Đoàn LMTT đảm trách tất cả. “Quả thật chuyện cần, chuyện khó đều có Liên Minh Thánh Tâm.” Xin khoe thêm một tí nữa là trong đoàn có đủ tay nghề chuyên môn như ngành điện, ngành xây cất, chuyên viên điện toán, v.v., cả đến nghề “Thợ Vịn” như tôi cũng không thiếu gì. Một điều đáng khâm phục là họ đi làm Full-time, chỉ có rảnh rỗi ngày thứ Bảy, Chúa Nhật với biết bao nhiêu việc họ phải lo cho gia đình mà họ còn sắp xếp được đ‹ có thêm cái “job ăn cơm nhà vác ngà voi.” Thật tuyệt, Chúa ban phước cho các anh.

Tánh tôi ưa khoe, lại xin được khoe thêm một chuyện nữa. Chuyện tôi ăn gạo lứt muối mè, mới trên dưới 3 tháng, thế mà tôi lên được 5 pounds. Một phần nào cũng nhờ tôi uống thuốc cười. Chắc quí vị thắc mắc: thuốc gì mà lại có thuốc cười? Tôi xin giải thích, trên đường đi thăm bệnh nhân, Cha Tuyên Uý kể chuyện thật dí dỏm, chuyện đạo có, chuyện đời có, chuyện nào cũng cười “muốn bể bụng”, thế là Cha Con cùng cười thoải mái trên quãng ÇÜ©ng đi. Phải công nhận, Cha thật lắm chuyện, í quên, phải nói rõ là Cha có nhiều chuyện kể. Người ta nói tiếng Việt thật phong phú, sai một ly đi một dặm quả không sai. Giá như cứ lờ đi không nói rõ thêm, chắc người đọc lại hiểu nhầm Cha nhiều chuyện, thật tai hại! Người xưa thường bảo: “Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ”, có phải là Cha đã trao cho tôi nhiều thang thuốc bổ không?

Trên đường đi, có nhiều chuyện vui, nhưng đôi khi cũng có một vài “cố sự”, có lẽ chúng tôi quên mất Cha hiện diện trên xe, cũng tại Cha luôn dành chỗ sau cùng, chỗ rốt nhất, vì thế không thấy Cha chăng? Nên chúng tôi thêm vào một vài chuyện “mặn” thật vô tình, nhưng cũng cảm thấy bất kính với Cha, xin lỗi Cha, chắc Cha cũng vui vẻ cười thông cảm cho mấy ông già.

Đoàn viên Giuse NXC

“Lỡ mai em chết anh có buồn không?”Người ca sĩ buông câu hát thì nước mắt tôi cũng rưng rưng. Hỏi chi mà lạ vậy? Em đi thì tôi ở lại với ai đây? Căn bệnh hiểm nghèo đang dập dềnh cướp mất em khỏi vòng tay tôi. May mà tôi còn biết chạy đến xin Mẹ dẫn dắt, nâng đỡ tôi lúc này. Tôi cố giấu những lo âu phiền muộn. Em có biết em là tất cả của đời tôi không? Tôi là đàn ông VN, không thích, hay thật sự tôi không dám nhận với em là tôi sợ, tôi lo, tôi đủ thứ... nghĩ ngợi... vì sợ mất vẻ “đàn ông” của mình. Tôi thương em quá! Những đớn đau bệnh hoạn mang tới cho em mà tôi không làm sao giúp em được. Cứ nghĩ tới ngày em không còn trên thế gian này nữa thì tôi làm sao đây? Bầy con tôi rồi ch£ng hiểu thế nào, tuy chúng khóc đấy, nhưng rồi chúng cũng quên ngay thôi. Em: “Bên em, tôi đã ôm chặt em vào lòng”, em cố dằn cơn đau để mỉm cười an ủi tôi. Lúc này tôi ước ao, thề nguyện mọi điều với Chúa xin cứu em . Tôi ích kỷ quá, tôi chỉ muốn em cho tôi thôi. Tôi sợ hãi, sợ quãng đời dài còn lại, cô đơn vây quanh. Chẳng ai là người có thể hiểu tôi hơn em. Em, bao chia sẻ ngọt bùi, bao vất vả cực nhọc tôi đưa em đến đây với tôi để chúng mình chia sẻ cuộc đời, xin em đừng bỏ tôi. Nhớ lại những ngày đã qua, tuy đời sống mình không trọn vẹn, nhưng đâu có bao giờ xa nhau đâu. Thế rồi sự thật phũ phàng, em chẳng còn lại trên cuộc đời này nữa. Em ra đi. Em đã sống là một người mẹ nhân hậu, là người vợ hiền trung thành. Em ơi, em là tất cả! Em không nề quản, biết bao nhọc nhằn mà đời vô phúc bắt tôi phải chịu rồi đè nặng trên vai em. Em chả thở than, nhăn nhó. Căn nhà này vắng quá, tôi nhìn ch° nào cũng có hình ảnh em. Căn bếp ấm cúng mà em từng nấu nướng, phục vụ tôi và các con hằng ngày, bây giờ lạnh tắt. Ngày nào cũng bánh mì, mì ly chán ngán chẳng muốn làm gì. Đi đâu, đến nơi nào cũng chỉ mình tôi. Người ta vui thế. May mà tôi còn lại các con là gia đình. Bạn bè nâng đỡ tôi qua những lời an ủi chân thành, thông cảm với những cô đơn triền miên của tôi ngày ngày tháng tháng. Rồi bây giờ Tết lại sắp về... Tôi đến Nhà Chầu tìm Chúa ủi an tôi. Tôi nguyện sống xứng đáng để ngày về được gặp lại em trên Thiên Đàng, chúng mình hưởng một mùa Xuân trọn vẹn.

Xuân Hiệp NhấtMaria Lưu Ly

Xuân Canh DÀn - Page 68 Xuân Canh DÀn - Page 69

Thời gian trôi qua thật nhanh, thÃm thoát thêm một mùa xuân nữa lại trở về trên đất Mỹ!

Tôi không sao quên được không khí Tết ở quê nhà, những ngày rộn rịp cuối năm, nhà nào nghèo lắm cũng ráng mua sắm ít hoa quả để thờ cúng Ông Bà và chuẩn bị nhà cửa sạch sẽ để đón xuân. Niềm vui thích duy nhất của tôi là cuối năm tìm mua một cành mai vàng rồi cắm vào bình và đợi đến sáng mùng 1, khi cả nhà còn say ngủ, tôi đã dậy thật sớm chạy xuống phòng khách để tự mình khám phá ra trước tiên những bông hoa mai hé nụ, nở rộ trên cành, báo hiệu một ngày mới đầu năm nhiều khởi sắc và tốt lành! Còn các con tôi thì chộn rộn nôn nao với những bao lì xì đỏ chói và thích chí đếm tiền mỗi tối xem năm nay chúng đã thu nhập được bao nhiêu tiền?!

Cuộc sống ở đất Mỹ đã thay đổi hoàn toàn những phong tục, tập quán ở quê nhà. Qua đây, chúng tôi, cả gia đình cảm thấy buồn và nhớ VN. Rồi chúng tôi cũng được dịp đi lễ ở giáo xứ Giuse Hiển, được nghe Cha giảng tiếng Việt, được gặp gỡ cộng đồng người Việt Nam ở đây; đó cũng là niềm an ủi của tôi. Tôi nhớ nụ cười đôn hậu của Cha Khánh (tương tự như nụ cười của “Bố Tiến”, đó là Cha Linh Hướng của Ca đoàn Mai Khôi thuộc họ đạo Giáo Xứ Tú Xương ở VN). Cha lúc nào cũng chào đón tôi bằng một nụ cười, vài lời hỏi thăm như đã quen tôi tự bao giờ, nhưng có lẽ Cha chẳng biết tôi là ai, chỉ thấy quen quen và thường xuyên đi lễ ở đây.

Rồi một hôm, có lẽ chúng ta thường nói “Thiên Sứ” hiện xuống, chính là chị chồng tôi đã đưa ý kiến cho các con tôi vào sinh hoạt Thiếu Nhi Thánh Thể tại nhà thờ Giuse Hiển này. Tôi đồng ý và thực hiện ngay ý định đó. Đúng như ông bà xưa từng nói “ Tre già măng mọc”, các con tôi đã hoà

nhập nhanh chóng với những hoạt động của Hội Đoàn. Hơn thế nữa, thằng con nhỏ còn tham gia lớp Giáo Lý, Ca đoàn, có bao nhiêu sinh hoạt, nó đã đăng ký hết. Thời gian Thứ Bảy và Chúa Nhật đã trở nên ngắn ngủi hơn trước, tôi cũng đã chịu thương, chịu khó để đưa đón chúng mỗi tuần và kiên nhẫn chờ đợi chúng mỗi khi tập kịch, tập múa. Tôi đã thấy được niềm vui của chúng khi đến với hội đoàn Giuse Hiển, đó không phải đơn thuần là

niềm vui bình thường, mà là sự hoan hỷ trong tâm hồn được lấp đầy nỗi thiếu thốn về tinh thần. Chúng đã tiếp bước chân của tôi ngày xưa thời son trẻ, đóng góp cho ca đoàn những sinh hoạt thường niên của nhà thờ với bầu nhiệt huyết trong tim và một tinh thần hăng say không nhàm chán!

Tôi không quan tâm lắm đến thành quả mà các con tôi đạt được, nhưng tôi chú trọng đến quá trình hoạt động và tinh thần hiệp sinh trong lòng chúng diễn biến mỗi ngày. Tôi mong muốn chúng trưởng thành trong Đức Tin, vững chãi với cuộc đời bằng tinh thần của người Kitô giáo và lĩnh hội được sự hiệp nhất trong Đức Tin, Đức Cậy, Đức Mến.

Một mùa xuân nữa lại đến, tôi lại được xem văn nghệ ở nhà thờ, hoạt cảnh mừng xuân, được ăn bánh chưng bánh tét, được trao đổi những mẫu

chuyện vặt vãnh rất tình người, rất Việt Nam!Ông Bà ta thường nói: “Chim mẹ mớm mồi cho chim con nhưng phải để chúng bay theo đường của nó!”. Tôi nghĩ rằng đàn chim Việt của gia đình tôi đã bay đúng đường và điều quan trọng nhất, chúng đã tìm được sự bình an và niềm hoan hỷ trong tâm hồn khi đến với Nhà Thờ Giuse Hiển để chào đón một mùa Xuân mới, Xuân Hiệp Nhất tại Minnesota!

Quách Tú Phương

Mùa Xuân ª Minnesota 2010

Xuân Canh DÀn - Page 70 Xuân Canh DÀn - Page 71

Hằng năm cứ vào hạ tuần Tháng Tám, sau ngày bà con đi hành hương Ngày Thánh Mẫu ở Missouri về, là Giáo Xứ lại nô nức chuẩn bị cho Ngày Hội Chợ; Để gây quÏnhất là để tạo cơ hội cho mọi người già, trÈ, lớn, bé trong Giáo Xứ có dịp gần gÛi, thân tình, thể hiện tinh thần hợp nhất, nói lên tình Cha con trong ba ngày cuối tuần Thứ Sáu, Thứ Bảy và Chúa Nhật tại sân đậu xe. Trong chương trình Hội Chợ gồm có các gian hàng trò chơi thật vui nhộn, gian hàng bán những món ăn đặc sản Quê Hương, cũng có những món địa phương do giáo dân Mỹ đäm trách và chương trình Văn Nghệ đặc sắc do các danh ca được mời từ California và các ca sĩ local, hòa tấu với Ban Nhạc tên tuổi tại Song Thành.. Tiếc rằng, cuộc vui nhộn của Hội Chợ không được phép kéo dài suốt đêm, mà phải kết thúc lúc 10 giờ tối, như trong giấy phép của Thành Phố quy định. Vì để khỏi làm phiền hàng xóm đang cần sự nghỉ ngơi, cũng như cho mọi người trong Ban tổ chức cần nghỉ lấy lại sức để phục vụ bà con ngày hôm sau. Đồng thời để Ban Trật Tự An Ninh làm phận sự trong đêm, hầu mang lại an toàn cho các vật dụng của

Hội Chợ. Nhận thấy các Anh trong Ban Trật Tự cũng như Quš Anh cảm tình Ban đã thể hiện tinh thần hiệp nhất cao độ trong Giáo Xứ, không quản ngại hy sinh, làm nhiệm vụ này trong nhiều năm qua. Mặc dầu cũng cảm thấy một chút mạo hiểm. Nhưng cũng nghiệm thấy được niềm vui khi Phục Vụ trong tinh thần tông đồ cho Giáo Xứ. Lẽ dĩ nhiên đối với những anh mang trong người bộ gan “chicken” thì không làm việc này được; Vì cứ vào giờ yên lặng lúc mọi người đang yên giấc trong đêm khuya.. thì có các loài ma lù lù hiện lên để nhát anh em.. bắt đầu thì vài thằng ma con, hiện lên với phương tiện xe đạp, lượn nhanh qua vài vòng rồi biến mất. Mặc dầu các anh lính gác phát giác hô to, đứng lại.. Nó cũng chẳng bảo sao.. Vì nhiệm vụ trinh thám của nó đã hoàn tất.. Sau khi được ma con báo cáo tình hình chi tiết.. thì ma bố bắt đầu hiện lên. Hiên ngang bước cao bước thấp, tiến thẳng đến lính gác, lịch sự hỏi vu vơ: Tao muốn mua egg roll. Mày muốn tao help cook không? v.v.. Tôi trä lời dứt khoát. Tao đã từng gánh ma đi bán, mày đừng đem ma đến nhát tao. Khôn hồn thì biến đi, kẻo tao kêu Cha Khánh đem nước phép ra rÄy vào mặt mày, rồi mày vừa khóc vừa biến cũng vậy thôi! Năm nay; Khoảng giờ tý canh ba, có “Ma Female” hiện lên đúng ca gác của Anh Nguyễn Văn Khuyên và Anh Nguyễn Văn Huấn đang làm nhiệm

Xuân Canh DÀn - Page 70 Xuân Canh DÀn - Page 71

vụ. Trông thấy ghê gớm qúa! Đúng như các cụ nói: đen đûi xấu xa như ma; Mắt trắng, môi thâm, lưng bằng cái tủ, đầu tóc bù xù.. Nhưng lại ăn mặc rất khêu gợi. Nhoẻn miệng gọi hai anh như mật rót vào lỗ tai, khiến hai anh sắp động lòng xao xuyến. Nàng hỏi, anh Huấn ơi! Cho em mượn cell phone.. Anh Khuyên ơi! Em lạnh lắm.. Cho em mượn chăn của anh được hôn? Hai Anh chợt nhớ mình đang làm nhiệm vụ tông đồ nên đành chối phay phảy như Phêrô chối Thày. Ma Cái biết mình gieo không đúng nơi, gặt không đúng chỗ vì trúng hai anh giống như nhà tu, màu tóc trên đầu lại thuộc về dạng đầy khôn ngoan. Nhắm chẳng được xơ múi gì, ma quanh quẩn một lúc rồi từ từ biến đi trong đêm đen, để lại cho hai anh sự hồi hộp, sờ sợ, nhưng có niềm vui trong nhiệm vụ tông đồ.. Sáng hôm sau kể lại cho anh em đồng đội nghe, cùng cười thoäi mái.. Có anh lính trÈ phụ họa vào: Nếu gặp em thì em cho nó lên BBQ luôn.. Tôi cười ruồi và giäi thích: Chớ có nhẹ dạ mà mắc vào cạm bÅy của ma qủy. Khi nó hiện lên như vậy là đều có kế hoạch cả đấy. Đồng bọn của nó núp đâu đó với máy quay phim và cell phone 911 gọi Police mở s¤n để bắt hành động quä tang, thì than ôi! Mất cả chì lÅn chài.. Chẳng còn mặt mũi gì Giáo Xứ St. Anne – St. Joesph Hien nữa, Giáo Xứ lại phải đền số tiền lớn khi ra tòa cho nó. Hoặc là khi đang say sưa nhìn vào mặt ma để tâm tư trìu mến, thì chính lúc đó đồng bọn của nó khiêng sạch sau lưng các bạn.. Như vậy, các bạn phải có đủ nghị lực và bản lãnh để gánh ma đi bán như tớ nhé!

Hè 2009 bta! bố Hương

mØng xuân Ca đoàn: Têrêsa

Thì thầm hương gió thoảng đưa,Lộc non xanh biếc mừng xuân mới về.

Xa xa cánh én chào nghiêng,Hoa đua sắc thắm, điểm tô đất trời.

Cảm tạ Tình Chúa cao vời,Thành tâm con hát dâng lời ngợi ca.

Cảm tạ Tình Chúa bao la,Tháng năm che chở, vỗ về yêu thương.

Truớc thềm Năm Mới, Chúa ơi !Chắp tay khấn nguyện mong ơn Phúc lành.

Cha hiền: Thánh thiện , an khang,Đoàn con thăng tiến, nhà nhà an vui,

Thắp lên ngọn lửa Tin Yêu, Đẹp lòng Thiên Chúa , suối nguồn Hồng Ân.

Xuân Canh DÀn - Page 72 Xuân Canh DÀn - Page 73

Một chuyến đi đã được hoạch định và mua vé máy bay từ 3 tháng trước mà cũng chẳng êm ả chút nào. Tối hôm trước ngày khởi hành, hãng máy bay United cho biết chuyến bay 7 giờ sáng mai bị huỷ bỏ vì lý do kỹ thuật, tuy nhiên hành khách được chuyển gửi sang các hãng khác cũng vào đúng giờ đó. Gia đình tôi sáu người được chuyển sang hãng Northwest, tới Chicago sẽ lại sang máy bay của United. Sau khi an vị trên máy bay thì được thông báo, chuyến bay không cất cánh được vì có bão, ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ. Sau hơn một tiếng ngồi đợi, máy bay cất cánh lúc 12 giờ 20 trưa, tức 12giờ 20 đêm ở Việt-Nam. Nhìn trên màn ảnh, chiếc phi cơ bay qua Canada, lên Alaska, vòng qua Siberia, xuống Mông Cổ, qua Bắc-Kinh xuống Hồng-Kông, một chặng bay dài mất 16 tiếng. Chân tay tê cứng, tôi phải nhờ cô tiếp viên cung cấp cho bà xã một chiếc xe lăn, vì bước đi không nổi. Sau khi ra khỏi máy bay, đã có một cô Tầu đẩy chiếc xe lăn tới chở bà xã tôi, rồi một cô khác cũng vừa đẩy xe tới và mời tôi lên xe, mừng quá vì đang mệt. Tôi thầm cảm ơn nhân viên phục vụ ở phi trường Hồng Kông lịch sự quá, nhưng khi ra tới phòng chính, nhân viên kiểm soát thấy chỉ có tên bà xã tôi xin xe, còn tôi không có tên nên họ mời xuống, “xuống thì xuống”, dầu sao cũng cám ơn cô đã đẩy cho tôi ÇÜ®c một quãng. Sau khi làm thủ tục kiểm soát giấy tờ và an ninh rồi vào phòng đợi lên máy bay về Sàigòn. Theo chương trình tới Sàigòn lúc 10 giờ đêm, nhưng mãi hơn 12 giờ mới tới. Chờ lấy hành lý cho tới 2 giờ đêm vÅn chẳng có valy nào ra. Tổng cộng 13 valy hành lý không biết kẹt ở đâu, đành phải vào phòng khai báo hành lý thất lạc. Trong khi con tôi vào làm thủ tục, tôi ngồi nghỉ ở ngoài, loáng thoáng nghe có một ông bực tức rồi văng tục vì mất hành lý, trong đó có một chiếc car seat cần cho con ông. Một nhân viên có lẽ mới vào làm hỏi nhân viên cũ car seat là cái gì, anh kia trả lời là cái ghế cho em bé để trên xe hơi, nhân viên khác cự lại, để trên ô-tô chứ không phải xe hơi. Đang mệt và bực mình nhưng cũng phải phì cười vì hai ông ngớ ngẩn.

GIÁO XỨ TỪ ĐỨC Giáo xứ Từ Đức ngày hôm nay phát triển tột bực, những hình ảnh thân quen 13 năm về trước, ngày tôi ra đi bây giờ không còn nữa, những căn nhà bình thường, thậm chí nhiều căn vẫn còn nguyên xi từ ngày mới di cư vào, cùng với những đường ngang ngõ tắt gồ ghề, bẩn thỉu, có xóm còn nồng nặc mùi phân heo, khiến nhiều người tránh né không dám đi qua, nhưng bây giờ hầu hết là nhà cao tầng, thiết kế theo kiểu Âu Mỹ với đầy đủ tiện nghi của thế kỷ 21, có nhà còn thiết kế màn hình trong nhà để biết khách đến thăm là quen hay không, và khi biết là người thân thì bấm remote, cửa tự động mở mời khách vào. Đặc biệt là nhà nào cũng trang trí bằng rất nhiều chậu kiểng hiếm quý để trong nhà và để dọc bờ tường chung quanh nhà, một điều mà trước đây rất cấm kỵ, vì sơ hở một chút là trộm bê mÃt liền. Nơi đây trước là ấp Từ-Đức, bây giờ sát nhập vào Sàigòn nên gọi là Khu Phố 2, các con đường đi trong khu phố đều tráng nhựa hoặc ximăng, có tên gọi nên rất dễ kiếm cho người lạ. Xe gắn máy đủ loại, nhà nào cũng có, cũng như TV, và bây giờ còn có cả TV cable để coi các đài trên thế giới, không còn cảnh màn hình nhẩy, giật và phải ra quay cột antenne như trước nữa. Điện thoại thì hầu hết nhà nào cũng có, khi cần mua gì thì chỉ cần nhắc phone lên gọi, một lúc sau đó có người mang tới tận nhà, thậm chí ngay cả mua vé máy bay đi Hà Nội, tôi bảo con tôi lên Sàigòn mua vé, con tôi bảo gọi lên hãng họ sẽ mang vé tới nhà và lấy tiền. Quả thật nửa tiếng sau nhân viên hãng máy bay mang vé đến tận nhà. Tiện nghi đến thế là cùng.

VÀO THĂM CHA XỨ Sau lễ hai, ngày Chúa Nhật, bố con, ông cháu vào thăm Cha xứ, người bạn đồng môn ở chủng viện trước đây, vừa thăm sức khoẻ lâu ngày mới gặp lại, vừa để thằng con trai út xin lỗi Cha chú, vì mấy tháng trước Cha có gọi phone sang thăm, nhưng chuông reo, nhấc phone lên hello hoài không thấy ai trả lời, tới lần thứ 3 chuông lại reo, nhấc lên cũng im re, thằng út tức quá quát: “lần sau còn gọi nữa, tôi sẽ kêu police”. Sáng hôm

Bút Kš vŠ thæm quê

Xuân Canh DÀn - Page 72 Xuân Canh DÀn - Page 73

sau Cha xứ gọi lại, lần này thì nghe được, Cha nói hôm qua sợ police bắt quá, nhưng hên là ở Việt-Nam nên nó không bắt được. Cha cho biết phone của Cha trục trặc, nghe được bên đó nói, nhưng bên này nói, bên đó lại không nghe được nên mới xảy ra như vậy, bây giờ sửa lại tốt rồi. Nhà xứ mới xây cất nên khung cảnh đồ sộ và uy nghi quá, cây cảnh phong phú và xanh mát thật. Đi một vòng thăm cây cảnh rồi vào phòng khách chẳng thấy ai, một chú bé ở đằng sau đi ra cho biết Cha vào nhà hưu rồi. Hơi buồn, quay ra thấy Ngài đang lom khom trong phòng áo, tưởng làm gì, hóa ra đang chuẩn bị “khai pháo”. Ngài ngậm cái xe điếu khá dài, một tay run run, còn tay kia bại xuội vì tai nạn chưa lành, phải có người phụ vê thuốc vào nõ và châm lửa rồi bắt đầu rít, vừa lom khom vừa rít thấy tội quá, nhưng sau khi phà khói ra, lim dim đôi mắt với nét mặt hân hoan: “âm dương nhị khí sướng làm sao (1)….rồi nhoẻn miệng cười, bắt tay bố con tôi và mời vào phòng khách. Ngay trước cửa phòng khách có một hàng cây bò trên đất trông như cây thài lài, nhưng nó to, mẫm và đẹp. Tôi hỏi Cha bón cái gì mà nó tốt thế? Cha nói có bón gì đâu. Tôi bèn nghĩ ngay đến câu: “gái phải hơi trai như thài lài phải …. chó”, vậy là Cha bón cái “số ta” rồi chứ làm gì có tự nhiên. Vào phòng khách, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là bức hình Chúa cười thật to, đóng trong khung kính, bức ảnh mà thằng con tôi luôn mơ ước được chụp lại khi về VN, nó khoe với Cha, nó có ảnh Chúa đang chơi guitar, nhưng Cha bảo chưa thấm thía gì, Cha có cả chục tấm và đem ra cho bố con tôi coi: nào là Chúa đá banh, Chúa chơi tennis, Chúa đang gọi cell phone, Chúa đang đi mô tô vân vân và vân vân. Đúng là nhà sưu tầm hiếm có. Thằng con tôi chịu thua và bái phục Cha, rồi lấy máy hình ra chụp lia lịa để đem về làm kỷ niệm. Cha xứ Hoạt sau tai nạn té xe ở Thái Nguyên vẫn còn phải đi xe lăn,

nhưng điều khiển rất khó khăn, vì một tay còn bại xuội, một tay vẫn run run, nhưng tiếng nói vẫn sang sảng, tôi hỏi sao liệt cổ, mà vẫn nói to thế? Ngài bảo đâu có liệt ở miệng mà không nói được. Con người lúc nào cũng vô tư, thanh thoát nên mới còn sống sót qua tai nạn khủng khiếp này. Tuy là Cha xứ nhưng mỗi khi gặp anh em trong “bộ tộc Taru” (2), Ngài vẫn xưng hô anh anh, em em như thuở còn đang học trong chủng viện ngày nào. Sau một hồi tâm tình nhỏ to, tôi thấy trên bàn có cuốn Đặc San Gia Đình Antôninh Xuân Mậu-Tý 2008, mở ra coi thấy mấy tấm ảnh chủng viện Đạo Ngạn hồi xưa, mừng hết sức, vì hơn 50 năm chưa được nhìn lại. Cha nói, Hưng có đưa cho anh Trọng mang sang bên đó gửi mỗi anh một cuốn, mà không nhận được sao? Mình có nhận được gì đâu. Cha thấy mình thích quá bèn “biếu anh” vậy. Đêm hôm đó không sao nhắm mắt được vì những hình bóng ngày xưa trong chủng viện Đạo-Ngạn cứ lần lượt xuất hiện như một cuốn phim, nhìn bức hình chụp mặt tiền chủng viện, phòng bên phải là phòng Cha Giám Đốc Bảo, tôi không sao quên được hôm sang Thị-Cầu khám bệnh, mua được kilô kẹo mang về để chia sẻ cùng bạn bè, nhưng khi đi ngang phòng Ngài tôi giấu cartable ra sau lưng, không ngờ Ngài nhìn thấy gọi vào và tịch thu luôn. Giá cứ đi đàng hoàng, hiên ngang tiến bước thì không mất, nhưng trí khôn trẻ con mà. Hình cây xoài phía đầu nhà, gợi nhớ cho tôi, tối hôm đó, tôi và Đình thèm xoài quá rủ nhau ra lấy trộm, Đình leo lên, tôi ở dưới hai tay nắm vạt áo dài hứng, Đình ném xuống, được năm sáu trái, Đình nhảy xuống, hai thằng vội chạy ngay về phòng học, giấu trong hộc bàn ăn dần,

cứ tưởng tượng cảnh hứng xoài sao giống bức tranh ”hứng dừa” thế……

THĂM NHÀ DÒNG ĐAMINH Đây là chi nhánh nhà dòng Đa minh dành riêng cho các soeur già yếu, cũng là nơi các soeur mở phòng châm cứu, chữa bệnh tọa lạc tại chủng viện Bắc-Ninh Thủ-Đức

Xuân Canh DÀn - Page 74 Xuân Canh DÀn - Page 75

từ năm 1955. Vợ chồng tôi vào với 2 mục đích: Thăm soeur Khâm, con Cha già Hiền, chị em linh tông với tôi, đồng thời xin mấy trái khế tròn đem về làm cây kiểng, trái của nó dùng làm thuốc chữa tension máu rất hiệu nghiệm. Khi máu lên cao, xây xẩm mặt mày, chỉ cần ăn nửa trái, mấy phút sau tỉnh táo ngay, hơn thuốc tây nhiều...(Đây là kinh nghiệm bản thân chứ không phải nghe ai nói) Chúng tôi vào đúng giờ các soeur đang đọc kinh, nên được cô đệ tử mời ngồi ngoài hiên đợi .Trước mặt chúng tôi là tượng đài với cây kiểng rực rỡ, bà xã tôi hỏi tượng thánh nào đấy? Tượng thánh Đaminh, vì đây là dòng Đaminh chứ còn thánh nào nữa, tôi trả lời một cách chắc nịch. Cô đệ tử lên tiếng: Thánh Martin đấy bác ạ. Thánh Martin đen cơ mà, sao tượng thánh này lại trắng? Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Cô đệ tử trả lời không chút do dự: con nghe các soeur nói thánh Martin ở trên thiên đàng rồi không còn đen nữa. À ra thế ! Sau khi chị em gặp nhau, tôi gặp soeur Kính. “Dì có nhớ con không?” “Nhớ chứ sao không, cậu Quý chứ ai”. Con cũng không bao giờ quên Dì, nhất là năm con làm Quan Làng (3), thỉnh thoảng Dì đi chợ mua thức ăn về lại giúi cho con quả chuối hay cái bánh, hồi bé sao mà thích ăn quà thế. Nghĩ đến những năm còn học tại đây, khung cảnh giờ đây có thay đổi và khác xưa nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra khu vườn sát hàng rào với nhà của người Nam. Hồi chủng viện rời Phước Lý về đây, lớp tôi là lớp lớn nhất. Cha Quản Lý ra lệnh cho chúng tôi làm nhà cầu. Cây cột, tre, lá mua về, chúng tôi thi

đua nhau cùng làm: người cưa, kẻ đục. Khi cột kèo đã đóng xong, dựng lên, năm sáu anh leo lên mái để lợp. Khi lợp được nửa mái thì nhà ẹo sang một bên và đổ đánh rầm, cũng may chẳng ai làm sao cả, lý do đổ vì không có gì chống đỡ. Hò dô ta, ta lại làm lại, lần này có kinh nghiệm nên thành công. Một kỷ niệm nữa không bao giờ quên, mà thày Nhân, giờ đã về với Chúa rồi vẫn chưa biết ai là thủ phạm. Bàn thờ của chủng viện lúc mới dọn về còn thô sơ, đơn giản lắm, thày Nhân dùng 8 hộp thịt bò làm chân nến, một thời gian sau, chúng tôi phải gác trộm ban đêm, đói bụng chẳng biết kiếm gì để ăn, mỗi đêm mở vài hộp, ăn xong, rửa sạch, lại úp xuống cắm nến như thường. Tới một hôm, thày bận, đi chợ mua không đủ thức ăn, nên lên nhà nguyện lấy hộp thịt bò xuống mở, mới phát giác ra 8 hộp thịt bây giờ là 8 lon không. Thày cau có, bực tức, nhưng chẳng biết ai và cũng chẳng ai dại gì mà nhận. Giờ này mấy thằng nhất quỷ, nhì ma, thứ ba.....thành khẩn xin Thày xá tội.

VIẾNG XÁC ÔNG CỐ BÙI CÔNG Về thăm nhà được mấy ngày thì được tin bác Công qua đời, dự trù tuần sau sẽ lên thăm bác Tuynh, bác Công và các bạn Antôninh trên Hố-Nai. Bác Công trước cùng lớp với tôi, nhưng khi tôi lập gia đình thì bác lại là vai anh bên họ vợ của tôi. Gia đình Antôninh được tin buồn, tộc trưởng Nguyễn-Hưng bèn điện thoại thông báo khẩn cấp cho các nhóm trong gia đình đến chia buồn và cầu nguyện cho người bạn đồng chí hướng một thời. Gia đình tôi cùng anh em Antôninh, nhóm Thủ-Đức thuê taxi đi ngay chiều hôm đó. Điểm hẹn tập trung là nhà cố Bùi-Tuynh. Khi chúng tôi tới thì đã có đầy đû anh em nhóm Hố-Nai: A. Hợi, A. Phóng, con trai anh Hàm, Bùi-Tuynh và anh Ngự Sàigòn, một số đông có lẽ gấp quá nên không đến kịp. Sau một hồi tíu tít thăm hỏi nhau, cả đoàn đi bộ xuống viếng xác anh Công. Mười mấy năm trước chia tay anh, anh còn khoẻ mạnh, vẫn tươi vui, hồn nhiên như ngày còn đi học, mà giờ đây anh đã từ biệt anh em, anh nằm bất động, nhưng nét mặt vẫn tươi như chào đón các bạn bè đến chia tay anh. Hình như anh đang thầm thì với các bạn: “Hodie mihi, crass tibi”, vâng đúng thế, hôm nay anh và ngày mai sẽ đến chúng tôi. Kiểm điểm lại anh em Antôninh chúng ta giờ đây đã vắng bóng rất nhiều, kể cả bên Mỹ cũng như ở Việt-Nam. Sau khi dâng hương như gửi gấm tất cả tấm lòng thân thương, trìu mến mà anh em vẫn giữ chặt từ năm cùng học tiểu học cho đến bây giờ, gửi đến anh và chúc anh an nghỉ muôn đời trong Chúa Kitô, tiếp theo tất cả anh em đồng thanh dâng lên Chúa bài ca “Libera me”, xin Chúa giải thoát anh, một bài ca

Xuân Canh DÀn - Page 74 Xuân Canh DÀn - Page 75

mà anh khi xưa rất thích. Xa lộ Sài-gòn – Biên-Hòa trước năm 1975 đối với tôi rất rộng, ngày nào tôi cũng sáng đi tối về trên con đường thênh thang này, thế mà giờ đây lại quá hẹp đối với số xe cộ qua lại chen chúc nhau. Trên đường đi tôi cố nhìn những cảnh thân quen ngày xưa như Nghĩa trang Quân-Đội chẳng hạn mà không sao biết nó ở chỗ nào, vì nhà cửa san sát, không còn ruộng vườn như xưa nữa. Trước đây đã có câu chuyện huyền bí về bức tượng Tiếc Thương đặt trên đài cao trước nghĩa trang Quân-Đội cạnh xa lộ đã được báo chí hồi đó đăng tải rầm rộ: cứ đêm khuya, nhất là những đêm đen sấm chớp, anh lính ngồi trên bệ bước xuống đường, chặn xe lại xin nước uống, rất nhiều xe chở rau từ Đàlạt về bị anh chặn lại..... chẳng biết thực hư ra sao, nhưng nó đã từng làm cho tôi nổi hết da gà và muốn nghẹt thở. Vào một đêm khoảng hơn 12 giờ, ở trong trại Long Bình ngủ chẳng được, tự nhiên muốn về nhà, tôi mượn xe Honda của anh bạn, trước khi đi đã hỏi còn xăng không, anh ta trả lời đi mấy lượt Sàigòn vẫn đủ, thế là yên chí lớn, cứ phom phom đi, trời về đêm mát quá, vừa đi vừa huýt sáo, nhưng khi gần tới nghĩa trang QĐ thì tắt máy, hết xăng. Chết tôi rồi, nhìn đằng trước bức tượng lù lù trên cao làm tôi lạnh xương sống. Tôi cố vẫy các xe qua lại, nhưng ban đêm hồi đó chỉ có xe tải, họ ngừng lại nhưng rất tiếc xe của họ chạy bằng dầu. Mồ hôi toát ra ướt đẫm áo, tính dắt xe quay lại, nhưng đường về đơn vị quá xa, còn dẫn bộ qua thì sợ anh lính kia nhẩy xuống. Đằng nào cũng lỡ rồi, cố hít thật mạnh lấy hơi rồi làm dấu Thánh Giá và cúi xuống đẩy xe thật nhanh cho chóng qua “ông bạn đáng sợ” kia. Khi thấy mình đã đi khá xa rồi mới yên tâm đẩy từ từ, và rồi mãi cũng tới ngã tư xa lộ Thủ Đức, vào đổ xăng, cởi áo cho mát, nghỉ một lúc lâu mới về nhà. Một kỷ niệm không bao giờ quên được.

GIA ĐÌNH PHẠT TẠ THÁNH TÂM DÂNG HOA Được anh em trong Đoàn thông báo tối chúa nhật lúc 7 giờ 15, Gia Đình Phạt Tạ LMTT có dâng hoa kính Trái Tim Chúa. Tôi tới sớm để được chứng kiến anh em chuẩn bị, nào khăn đóng áo dài, nào hoa, nào nến sẵn sàng ở cuối nhà thờ. Sau kinh Chúa Thánh Thần khai mạc, ba hồi chiêng trống, Đoàn dâng hoa từ từ tiến vào theo tiếng hát cổ truyền của Thày Hưng, cô Chuyên, cô Hòa.....giọng hát Quan Họ mà chỉ có giáo phận Bắc-Ninh hát và lưu truyền từ xưa tới nay, nhưng vẫn chỉ có các bà, các cô hát, chưa thấy các ông hát bao giờ. Đây là lần đầu tiên các ông LMTT giáo xứ Từ-Đức dâng hoa theo điệu Quan Họ cổ truyền. Tuy anh em có một số lớn tuổi đứng lên, quỳ xuống, quay ra quay vào

có khó khăn, chậm chạp, nhưng nhìn chung thì khá đều và đẹp. Được như vậy cũng phải mất rất nhiều thì giờ và hy sinh tột bực của anh em, vì ai cũng đều nặng gánh gia đình. Thày Hưng, người đứng ra lèo lái còn lao công tổn sức hơn nữa, chỉ nhìn vào cuốn sách “Dâng Hoa Trái Tim” cổ, in theo lối tân nhạc rất rõ, đẹp, đủ nói lên công lao khó nhọc của thày và các cộng sự viên. Đây là một sáng kiến táo bạo và rất hay do thày Hưng và một số anh chị em có thiện chí trong giáo xứ Từ-Đức đã dầy công ghi chép thành nốt nhạc, theo tiếng hát đã thâu âm của một số các cô dâng hoa kỳ cựu, để từ đó luyện tập cho các anh em đoàn viên, và lưu truyền sau này. Xưa nay dâng hoa Đức Mẹ cũng như dâng hoa Trái Tim Chúa đều do các bà, các cô dậy truyền khẩu, mà không hề có nhạc ghi lại. Chỉ một thời gian nữa, các bà, các cô thành thạo qua đi, giới trẻ không có người dậy, làn điệu dâng hoa này sẽ biến mất. Phải nói đây là một kỳ công của các vị trong giáo xứ Từ Đức, con cháu sau này sẽ không quên ơn các vị.

MỪNG KÍNH THÁNH ANTON PADUA Chiều 12 tháng 6, nhóm Antoninh Thủ Đức ghé nhà tôi mừng Thánh Quan Thày, có cả cha xứ Nguyễn-Thế-Hoạt, người luôn có mặt cùng anh em trên từng cây số. Một vinh dự vô cùng to lớn đối với tôi, khi về thăm quê lại được anh em đến thăm, chúc mừng và có

Xuân Canh DÀn - Page 76 Xuân Canh DÀn - Page 77

dịp để cùng anh em sinh hoạt, tâm tình. Biết bao nhiêu chuyện để nói, biết bao nhiêu tình cảm chôn vùi từ lâu mà không có dịp để chia sẻ. Nhớ nhớ thương thương lúc này mới thấy nó gắn bó làm sao, hâm nóng lại những kỷ niệm xa xưa, mà bên kia trời Tây thui thủi một mình chẳng biết nói cùng ai......Sau những giây phút hàn huyên, tâm tình, nâng ly, rồi chụp hình lưu niệm và hẹn sẽ gặp nhau ngày 24 tháng 6 tại Xoài Minh. Nhắc đến Xoài Minh, Phước Lý lại nhớ đến những ngày đầu chủng viện tạm trú tại nhà thờ Phước-Lý, nơi đây chỉ có 2 dì phước trông coi nhà thờ và dậy giáo lý cho các em. Chủng viện được cho mượn dãy nhà bên trái, còn dãy bên phải các dì ở. Sáng, tối các dì mở cửa nhà thờ, chủng sinh và giáo dân vào đọc kinh, dâng lễ. Một hôm không biết em nào nghịch ngợm lấy mất cái gõ nhịp để các em đứng lên quỳ xuống, các dì cứ đổ miệt cho các chú chủng sinh lấy, và ra tối hậu thư:”nếu không đem trả sẽ không mở cửa nhà thờ cho vào dâng lễ”. Hoàng-Dương-Kiểm (Kiểm Gân) tức quá định sang đấm cho mấy dì vài quả. Sau cùng cha Thi phải sang nói điều phải trái, mấy dì mới chịu mở cửa nhà thờ. Đấy là thời gian đầu, Nam Bắc vẫn có cái gì xa cách, chưa thông cảm nhau, nhưng chỉ một thời ngắn, sự hững hờ, cách biệt đã được xóa bỏ, và thân thiết, gắn bó đến nỗi khi chủng viện rời về Thủ-Đức, nhiều bà, nhiều cô đã giọt vắn, giọt dài khi chia tay.Lớp tôi có 2 Kiểm: Kiểm Gân và Kiểm Lừ, nguyên cái từ “Gân” đã nói lên cái tính ngổ ngáo, và hùng hổ của anh. Hôm đi vào Nam, trên chuyến bay từ Hànội vào Sàigòn, mỗi chủng sinh ngoài hành trang của mình, còn phải xách theo 2 chai rượu lễ. Máy bay lên cao, không khí lạnh, anh nào cũng co ro, Kiểm bạo phổi mở chai rượu lễ và chia nhau uống cho bớt lạnh. Cha Thuật ngồi ở trên ngửi thấy mùi rượu lễ, Cha hỏi: “cậu nào mở rượu đấy?” Kiểm vội vàng xách chai rượu lên mời Cha uống cho đỡ lạnh. Tuy la, nhưng Cha cũng cười và uống một ngụm như cử chỉ tha thứ, và nói to cho mọi người nghe: “không ai được mở rượu nữa nhé”, mọi người đều hô “dạ” thật to.

VỀ LẠI MINNESOTA Rất tiếc ngày 24 tháng 6, ngày họp mặt toàn thể anh em Antoninh, tôi lại không tham dự được, mặc dầu đã chuẩn bị máy chụp, máy quay để ghi lại những hình ảnh hiếm quý để lưu niệm. Đêm 23 tháng 6, cơn ho xuyễn lại tái phát, suốt đêm không ngủ được, nên không dám đi dự đại hội, vả lại đêm 24 phải ra phi trường để đáp chuyến bay đi Hồng Kông để về Minnesota. Mặc dầu tới Phi trường Tân-Sơn-Nhất sớm hơn nhiều người, nhưng thông tin trên màn hình cho biết chuyến bay này

bị delayed tới 2 giờ chiều, như vậy phải ngồi đây chờ mất 7 tiếng, vất vả nhất là chặng tới Chicago. Theo lịch trình thì 7giờ tối đã tới phi trường St. Paul-Minneapolis, Minnesota, nhưng 10 giờ đêm mới tới Chicago. Sau khi nhận hành lý, qua các khâu khai báo hải quan và kiểm soát an ninh thì đồng hồ đã chỉ 1 giờ sáng, giờ này hãng United không nhận gửi hành lý, và họ cho biết 4 giờ 30 mới nhận, thế là lại mất thêm một đêm “ngủ bờ ngủ bụi”. Chưa bao giờ có một chuyến đi lại vất vả như vậy. Tuy vất vả nhưng chung cuộc an toàn, đi đến nơi về đến chốn. Tạ ơn Chúa. Deo gratias(1)1trong những câu vịnh cái điếu hút thuốc lào.(2)Tura là ra tu, là tu xuất.(3) trưởng tràng, ngÜ©i đứng đầu học sinh trong trÜ©ng.

Kÿ ThÎ Cu Tèo Çi h†c vŠ ÇÜa s° Çi‹m hàng tháng cho bÓ làm ông giÆt mình tra khäo:

- Tåi sao con låi x‰p hång gÀn chót nhÜ th‰ này? Con dÓt không hi‹u bài hay là lÜ©i không chÎu h†c Çây?- Không phäi tåi con dÓt hay lÜ©i Çâu ba, mà tåi vì thÀy giáo ông Ãy kÿ thÎ con là ngÜ©i Á châu Çó.

BÓ cu Tèo nghe bùi tai, ngÅm nghï hÒi tܪng låi nh»ng khó khæn lúc m§i ÇÎnh cÜ ª Hoa Kÿ cÛng tØng bÎ làm khó kÿ thÎ nên v¶i giúp con ra toà xin Ç°i tên cu Tèo thành tên MÏ là John Ç‹ Ç« bÎ kÿ thÎ. Tháng sau John mang h†c bå vŠ ÇÜa bÓ làm ông chÜng hºng hÕi:

- John! Tåi sao låi nhÜ th‰ này chÙ? Tháng này con còn x‰p hång thÃp hÖn tháng trܧc?

- Då, tåi vì h†c sinh trong l§p con toàn là dân Á châu, ÇÙa nào cÛng chæm chÌ h†c giÕi. ChÌ có mình con là MÏ, làm sao có th‹ cånh tranh v§i tøi nó ÇÜ®c chÙ?

Nø CÜ©i

Xuân

Xuân Canh DÀn - Page 76 Xuân Canh DÀn - Page 77

trông coi. Tuy nhiên cÆu con trai không ÇÜ®c lanh l®i nhÜ cha cho nên l®i tÙc cûa tiŒm suy giäm rÃt rõ rŒt. Vì th‰ vÎ dÜ®c sï già vÅn thÜ©ng ghé tiŒm trông coi phø và luôn nh¡c nhª con trai: - Con phäi nh§, bí quy‰t thành công trong thÜÖng nghiŒp cûa chúng ta là Không Bao Gi© ñ‹ Cho Khách Hàng R©i Cºa TiŒm Tay Không. - Ba Çã l‡i th©i rÒi. Th©i bu°i này chúng ta không th‹ ép u°ng, m¥c cä kì kèo v§i khách hàng, không thôi h† së Çi tiŒm khác và không bao gi© trª låi cºa tiŒm chúng ta lÀn thÙ hai. Tuy cãi l©i cæn d¥n cûa cha nhÜng trong lòng vÎ dÜ®c sï trÈ tu°i cÛng lÃy làm th¡c m¡c vŠ l®i tÙc cha anh ta Çem vào rÃt cao bao nhiêu næm trܧc khi anh chính thÙc trông coi tiŒm. M¶t b»a kia, khi cha anh phø trông cºa hàng trong lúc anh æn trÜa, thì có m¶t thi‰u phø bܧc vào tiŒm vØa ho vØa nói v§i dÜ®c sï già: - Tôi ho quá, không sao ngØng ÇÜ®c, ông có thuÓc gì bán ngay giúp tôi, dù chÌ tåm ngÜng ho chÓc lát cÛng ÇÜ®c. TØ phòng æn nghe rõ tØng ch» và nhìn qua cºa ki‰ng, vÎ dÜ®c sï trÈ giÆt mình kinh hãi khi thÃy cha anh Çang quay lÜng ra ngoài løc l†i tìm vì trong tiŒm Çã bán h‰t không còn loåi thuÓc ho nào; ông v§i lÃy l† dÀu Cator rót ÇÀy nºa ly rÒi tr¶n thêm nºa ly nܧc ng†t, quÆy ÇŠu trܧc khi quay ra ÇÜa cho khách hàng yêu cÀu bà ta uÓng h‰t. Khách vØa uÓng cån ly xong, trä tiŠn, Çi khÕi cºa thì cÆu con trai bÕ v¶i chén ÇÛa chåy ra trách cha mình: - Tåi sao ba buôn bán thi‰u lÜÖng tâm nhÜ vÆy? Ba là m¶t dÜ®c sï kinh nghiŒm, b¶ ba không bi‰t là dÀu Castor không hŠ có vÎ thuÓc trÎ ho hay sao chÙ?ChÌ vào ngÜ©i thi‰u phø vØa uÓng thuÓc do ông ta pha, Çang ÇÙng th‹u não vÎn và t¿a c¶t Çèn trܧc cºa tiŒm, vÎ dÜ®c sï già giäi thích: - Con coi kìa, dù dÀu Castor không trÎ ÇÜ®c ho, nhÜng låi là loåi thuÓc x° rÃt tÓt, bây gi© bÓ bäo bà ta cÛng không còn dám ho n»a.

Træn TrÓiM¶t ngÜ©i Çåo ÇÙc thánh thiŒn khi t§i tu°i già, tuy n¢m trên giÜ©ng trܧc gi© lâm chung, cÃm tÃt cä con cháu h† hàng thân thu¶c không ÇÜ®c vào phòng ông Çang n¢m, chÌ ÇÜ®c ngÒi ngoài phòng khách.

M¶t ngÜ©i có ti‰ng là gian hùng thû Çoån, bi‰t danh ti‰ng cø Çã lâu, nghe tin cø s¡p mÃt cÛng v¶i ghé thæm tìm cÖ h¶i. NgÜ©i nhà cø rÃt LJi ngåc nhiên khi cø cho phép ngÜ©i gian hùng này vào g¥p cø ngay lÆp tÙc. Cä kÈ gian hùng cÛng thÃy ch¶t då khi cø ra hiŒu kêu anh ta låi gÀn, nên anh ta hÕi:

- Tåi sao con cháu h† hàng cø bÎ ÇÙng ngoài không ÇÜ®c vào, còn tôi låi ÇÜ®c cø cho vào thæm ngay?Cø cÀm ch¥t tay anh ta, rÒi nhË Çáp:

- Tôi Çã sÓng chung v§i con cháu h† hàng nhiŠu næm, sau này së låi g¥p nhau trên Thiên ñàng. Riêng v§i cÆu, Çây là lÀn chót tôi có dÎp g¥p Ç‹ chào vïnh biŒt. ******************

DÆy D‡M¶t ngÜ©i Çã quá tu°i trܪng thành tØ lâu nhÜng vÅn còn vay mÜ®n cha mË mà chÜa bao gi© thÃy trä. M¶t b»a kia cÆu hÃp tÃp hÕi cha: - BÓ cho con mÜ®n gÃp 100 Çô, bäo Çäm tuÀn sau con së hoàn trä låi cho bÓ không thi‰u m¶t xu. Ông bÓ ngÀn ngåi nhÜng cuÓi cùng Çành móc túi ÇÜa tiŠn cho con. CÆu con trai vØa cÀm tiŠn lÆp tÙc phän ÇÓi: - Con hÕi mÜ®n bÓ 100 ÇÒng, mà sao chÌ có 5 chøc ÇÒng th‰ này! - Thì cÙ coi nhÜ là con vØa làm mÃt 5 chøc ÇÒng, và cä bÓ cÛng vØa bÎ mÃt 5 chøc ÇÒng. ******************

ThÀn DÜ®cChû tiŒm tåp hóa và thuÓc Tây Çã l§n tu°i vØa vŠ hÜu nên trao cºa tiŒm låi cho con trai cÛng là m¶t dÜ®c sï

Xuân Canh DÀn - Page 78 Xuân Canh DÀn - Page 79

Bắc than gầy, thì Nam bảo là ốmBắc cáo ốm, thì Nam khai bịnh hay đauBắc cuốc nhanh, thì Nam đi bộ mau mauBắc bảo muộn, thì Nam cho là trễNam mần sơ sơ, thì Bắc nàm cho nấy nệBắc lệ trào, thì Nam chảy nước mắt raBắc nói úi chà, thì Nam kêu ui daBắc bước vào kia, thì Nam đi vô trỏngNam kêu vạc tre, thì Bắc là cái chõngNam biểu vui ghê, Bắc nói buồn cườiBắc chỉ thế thôi, Nam là vậy đóNam làm giỏ tre, Bắc đan cái rọNam muỗng cà phê, Bắc gọi cái thìaNam muỗng canh, Bắc gọi cùi dìaNam đi tuốt, thì Bắc lìa xa mãiNam nói dai, thì Bắc cho là lải nhảiNam kêu xe hơi, thì Bắc gọi ô tôNam xài dù, thì Bắc lại dùng ôNam đi trốn, thì Bắc cho là lánh mặtNam la hơi mắc, thì Bắc là khá đắtNam mần ăn, thì Bắc cũng kinh doanhNam chối lòng vòng, Bắc bảo dối quanhNam biểu từ từ, Bắc khuyên gượm lạiNam ngu ghê, còn Bắc là quá dạiNam sợ ghê, thì Bắc hãi quá điNam nói gì? Bắc hỏi dạ bảo chi?Nam kêu trúng lắm, Bắc bàn chí phải.Bắc gọi thích ghê, Nam kêu là khoáiBắp Nam kêu hái, Bắc bảo vặt ngôBắc cứ thích vồ, Nam ưng là chụpNam rờ bông bụp, Bắc vuốt đoá tường vi.Nam nói mày đi, Bắc rên cút xéoBắc nói yêu, Nam bảo thương quá chừng!

Nam Bắc khác nhau như vậy, mà sao nhà tôi hai miền lại sống chung hoà bình mấy mươi năm được nhỉ? Kỳ ghê! ấy không phải, lạ quá đi!

Gia đình KXMĐ

Xuân Canh DÀn - Page 78 Xuân Canh DÀn - Page 79

Đó là đề tài câu chuyện ngắn của văn hào Nga Léon Tolstoy. Chuyện k‹ về một nông dân, tên Pahóm, luôn luôn mơ ước và không bỏ lỡ cơ hội tậu mua thêm tài sản đất đai. Anh muốn có thêm, có thêm, có thêm... và không bao giờ cảm thấy đủ.

Khởi đầu là nông dân ở một làng nhỏ, thuê đất để canh tác, Pahóm cảm thấy thiệt thòi vì không có trọn quyền và thường bị viên quản gia của chủ điền tìm cách bắt chẹt, hạch sách, đòi tiền phạt. Khi nghe tin người chủ điền có ý định bán ruộng đất của mình, anh thu góp tiền bạc có sẵn, bán một ít đồ đạc trong nhà, và vay mượn thêm của bà con để mua một nông trại 40 mẫu. Anh tự tay cày cấy, gieo gặt, và rất bằng lòng về kết quả thu hoạch. Chỉ sau một năm, anh đã trả hết nợ.

Ít năm sau, nghe tin vùng Volga đất đai phì nhiêu và giá rẻ, anh cùng gia đình di chuyển đến nơi này. Anh mua được 125 mẫu đất, xây dựng cơ sở, nhà mới, tậu thêm bò ngựa. Tài sản anh bây giờ nhiều gấp 10 lần lúc trước. Anh làm ăn phát đạt…

Dù vậy, đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ đến việc có thêm đất đai, sở hữu thêm tài sản. Anh nghĩ nếu có thêm đất anh sẽ được trọn quyền canh tác, trồng loại ngũ cốc anh muốn mà không phải lệ thuộc người khác. Giấc mơ của anh cứ lớn dần, lớn dần… và thôi thúc...

Ngày kia, có một khách buôn từ vùng xa Bashkirs đến và cho biết anh mua được 13 ngàn mẫu đất dọc bờ sông mà chỉ tốn 1000 ru-bi. Người dân địa phương ở đây sống giản dị, tâm tình đơn sơ, chất phác nên giá đất rất rẻ, gần như cho không biếu không, nhất là khi đã “được lòng” các kỳ lão và thủ lãnh của họ.

Anh đến tận nơi để quan sát và thăm dò. Đúng như lời người khách buôn nói, đất đai nơi đây quả thật phì nhiêu, dân cư hiền lành, dễ tin, hiếu khách. Anh hoàn tất mọi thủ tục giấy tờ, giá cả, và quyết định bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm sau. Giá đất là 1000 ru-bi cho mảnh đất anh “cắm dùi” được trong ngày, kể từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, bất kể lớn nhỏ. Chỉ có một điều kiện duy nhất là anh phải trở lại điểm khởi hành trước khi mặt

M‡i NgÜ©i CÀn Bao Nhiêu ñÃt?

NguyÍn M. Ty

Xuân Canh DÀn - Page 80 Xuân Canh DÀn - Page 81

trời lặn; nếu không, anh sẽ mất tiền và không được gì.

Đêm đó anh chập chờn nghĩ đến mảnh đất bao la hình vuông anh sẽ đi được ngày mai, nghĩ cách làm thế nào để đi thật nhanh, cắm dùi, cắm cọc thật nhiều để có được nhiều đất. Anh không ngủ được, mong trời mau sáng để thực hiện những ước mơ và toan tính của mình.

Sáng sớm, sau khi làm dấu điểm khởi hành, anh từ giã những người Bashkirs đưa tiễn, nhắm hướng đông đi tới. Khí trời mát, dễ chịu. Đi được một ngàn bước, anh dừng lại, đánh dấu, rồi tiếp tục đi… dừng lại đánh dấu, rồi đi, cứ thế... Sau khi đi được ba dặm, anh quay nhìn lại điểm khởi hành. Những người tiễn đưa anh bây giờ chỉ còn là bóng mờ. Anh phải đi thêm ba dặm nữa trước khi quẹo trái. Mặt trời đã lên cao, nóng hơn, anh cởi áo vắt vai, ăn điểm tâm rồi đi tiếp tục. Đi thẳng được một lúc, nhìn lại, anh thấy những người tiễn đưa chỉ còn là những đốm nhỏ li ti. Anh nghĩ đã đến lúc phải đổi hướng. Mồ hôi chảy ra. Anh khát nước. Anh ngồi xuống, ăn một ít bánh mì, uống nước nhưng chẳng dám nằm xuống nghỉ vì sợ ngủ quên.

Anh cởi giầy, đứng lên tiếp tục đi. Nhờ nghỉ ngơi, thức ăn và nước uống, những bước đầu tương đối dễ chịu. Nhưng sau một lúc, anh cảm thấy mệt, buồn ngủ vì trời nóng. Anh cố gắng tiếp tục đi và tự nhủ: mình ráng chịu cực thêm vài giờ để sống thảnh thơi sau này.

Nghĩ mình đi đã đủ xa về hướng này, anh bèn đổi hướng, quẹo trái và tiếp tục đi... Mặt trời đã ngả về tây. Đến lúc cần đổi hướng để đi chiều cuối cùng của mảnh đất hình vuông mơ ước đêm qua, anh chợt nhìn thấy trước mắt một dòng suối với sườn đồi thoai thoải dốc thật đẹp: “bỏ đi thật uổng;” anh tự nhủ. Anh cố gắng đi thêm một vòng quanh suối đồi để phần đất này thuộc về mình.

Cuối cùng, anh cũng phäi đổi hướng quẹo trái, đi về điểm phát xuất sáng nay. Anh bước đi khó khăn vì chân rướm máu. Bước chân nặng trĩu. Anh muốn dừng lại nghỉ ngơi chốc lát. Không thể được, anh phải trở về điểm hẹn trước khi mặt trời lặn, nếu không, công khó của anh trong ngày sẽ

thành công dã tràng.

Mặt trời không chờ đợi một ai, cứ xuống thấp dần. Anh hướng nhìn về nơi phát xuất buổi sáng. Biệt tăm.

“Trời đất ơi, đã trễ rồi chăng?”

Đường còn quá xa, anh phải đi nhanh hơn. Anh liệng áo, liệng nón, liệng giầy, và bắt đầu chạy.

“Tại ta quá tham lam, muốn được nhiều đất. Ta không thể nào về điểm hẹn trước lúc mặt trời lặn...”

Nỗi lo sợ này làm anh ngộp thở. Tim anh đập mạnh. Cổ anh khô. Chân anh nặng như đá. Dù vậy, anh vẫn phải chạy, tiếp tục chạy, anh không thể mất hết đất đai thu đạt trong ngày hôm nay.

Mặt trời đã khuất một phần, nhưng còn đỏ rực ở chân trời tây. Anh gần đến đích. Tiếng reo hò, cổ vỗ của người Bashkirs và viên thủ lãnh càng thôi thúc anh chạy nhanh hơn.

Ta sẽ có thật nhiều đất... Nhưng liệu ông trời có cho ta sống để hưởng không? Sanh mạng ta, đời sống ta... Ôi, liệu ta có trở về điểm hẹn đúng lúc không?

Chỉ còn lại vài tia nắng vàng ở chân trời. Mặt trời sắp tắt. Anh lấy hết sức bình sanh còn lại, chạy thục mạng... và đến nơi, cũng vừa lúc mặt trời biến mất.

“Đây là một người rất nhiệt thành. Anh đã thu được rất nhiều đất đai hôm nay,” viên thủ lãnh người Bashkirs nói.

Người tùy tùng của Pahóm chạy đến đỡ anh dậy. Máu từ miệng anh chảy ra. Pahóm đã chết vì kiệt sức. Người Bashkirs lắc đầu, chắt lưỡi, tiếc thương cho phần số không may của Pahóm.

Người tùy tùng đào hố chôn chủ mình, một ô đất nhỏ, chỉ vỏn vẹn có 1.5 x 2 thước, vừa đủ cho Pahóm an nghỉ.

Xuân Canh DÀn - Page 80 Xuân Canh DÀn - Page 81

mua sự ảnh hưởng.

Nhưng tham thực thì cực thân và có thể... bỏ mạng. Vấn đề của Pahóm là lòng tham không đáy, không biết giới hạn của đồng tiền cũng như không biết lượng sức mình, do đó, không biết dừng lại đúng lúc. Pahóm đã có nhiều cơ hội để dừng lại, nhưng anh đã bỏ qua vì mãi mê kiếm thêm tiền, như khi đã trả xong món nợ mua 40 mẫu đất, khi mua 125 mẫu đất ở Volga, và ở nhiều chặng đường trong “ngày đi tìm hạnh phúc” trên cánh đồng bao la ở Bashkirs... như những lúc phải cởi áo, lột giày vì quá mỏi mệt... Khi Pahóm thật sự nhận ra khả năng giới hạn của mình thì đã muộn. Dù anh đã đạt được mục tiêu, trở lại nơi xuất phát một phút trước khi mặt trời lặn, anh không còn sống để hưởng “hạnh phúc mơ ước” của mình.

Cũng như Pahóm, nhiều người chúng ta thường tự đánh lừa mình bằng ý nghĩ hy sinh chịu khó trong hiện tại -- như làm hai jobs -- để tương lai được an nhàn thảnh thơi. Khi cái tương lai đó đến, nếu có, thì tuổi đã già, sức đã yếu và chỉ còn thảnh thơi, an nhàn trong... viện dưỡng lão, hoặc nếu không may, chấm dứt cuộc đời như chàng Pahóm.

Trong xã hội tiêu thụ ngày nay, phần lớn thời giờ và năng lực con người được dùng để chạy theo và thỏa mãn những ham muốn vật chất. Cái tư tưởng “hãy bằng lòng với những cái mình đang có” dường như rất nghịch chướng. Thế nhưng, nếu chúng ta cứ nghĩ rằng phải cần có thêm cái này cái nọ thì mới hạnh phúc, có lẽ chẳng bao giờ chúng ta hạnh phúc thật sự. Khi ước muốn này đạt được, chúng ta sẽ có những ước muốn khác liền sau đó. Đời sống sẽ vui thú hơn, đáng sống hơn khi chúng ta bằng lòng với những gì mình đang có.

Tri túc, tiện túc, đãi túc hà thời túc... Biết đủ, cho là đủ thì kể như đủ. Còn cứ chờ, mong cho đến khi đủ thì biết bao giờ mới đủ!

*

(Tóm ý chuyện “How much land does a man need?” của Léon Tolstoy)

Tiền bạc, quyền hành, và sắc dục là ba động lực thúc đẩy hành động mạnh nhất nơi hầu hết con người thụ tạo ở thế gian. Trong ba động lực này, tiền bạc là động lực có sức mạnh chi phối. Có tiền mua tiên cũng được, có tiền xấu biến thành đẹp, sai trở thành đúng, được mọi người trọng vọng, mời đón, chào hỏi, kính trọng, có ảnh hưởng... Không tiền đúng cũng hóa sai, bị đời khinh khi, bạc đãi. Người có quyền sử dụng quyền hành để kiếm ra tiền (tham nhũng); người có tiền biết dùng sức mạnh của đồng tiền để tạo mua cho mình uy thế ảnh hưởng (hối lộ). Có người cho tất có kẻ nhận, có người mua tất có kẻ bán. Cho nên, có tiền thì có quyền và có tình. Đó là lý do tại sao tiến bạc vốn:

Hôi tanh chẳng thú vị gìThế mà có lắm kẻ vì người ưa.

Chuyện Pahóm không ngừng tìm cách thu đắc thêm nhiều đất đai, tài sản cũng là điều dễ hiểu: có nhiều đất, nhiều tiền thì có nhiều quyền. Trước khi trở thành chủ điền giàu có, Pahóm đã là nạn nhân của người quản gia của chủ điền, thường bị “làm khó dễ” để... moi tiền. Khi đã có tiền, Pahóm theo lời chỉ dẫn của người khách buôn phương xa, sử dụng sức mạnh của đồng tiền mua “quà cáp ra mắt” các kỳ lão Bashkirs và thủ lãnh của họ, tức

Xuân Canh DÀn - Page 82 Xuân Canh DÀn - Page 83

VÀngTræng

Sáng trăng sáng cả bầu trờiÐêm trăng huyền ảo tuyệt vời đáng yêu.Trăng lên trăng đẹp mỹ miềuMột đêm trăng sáng bao nhiêu là tình!

Mẹ vầng trăng sáng đẹp xinhVầng trăng của Mẹ lung linh giữa trần.Vầng trăng hy vọng tha nhânDo lời chào của Sứ Thần năm nao.Vầng trăng tin tưởng trên caoQua bao khổ nạn đi sâu vào đời.Vầng trăng rất mến cao vờiNhận thêm ánh sáng từ trời tuôn ban.Tự mình xưng tụng ca vang“Chúa làm những việc tốt lành cho tôi!” (Lc 1:49)Sáng trăng gởi xuống cho đờiQua tình yêu Chúa cho người trần gian.Ánh trăng lơ lửng âm thầm“Con là tôi tớ” xin vâng “lời truyền.” (Lc 1:38)Trăng duyên thanh khiết nguyên tuyềnTrăng thanh trong sạch trung kiên một lòng.Ðơn sơ huyền nhiệm trăng trònSay trăng vì ánh sáng trong ân tình.

Lạy Bà là Mẹ chúng sinhNữ tỳ của Chúa trung trinh vẹn toàn.Mẹ là trăng sáng giữa trầnVầng trăng rất thánh tha nhân nương nhờ.Cho con thưởng thức trăng mơBằng lòng Tin-Cậy bến bờ Mến-Yêu.

LŒ H¢ng

Xuân Canh DÀn - Page 82 Xuân Canh DÀn - Page 83

Kính chào quš Anh, Chị và các Bạn trẻ!

Nhóm Cana hân hạnh được viết lên một vài ý nghĩ của Nhóm để các Anh

Chị cũng như các bạn biết về mục đích của Nhóm, ba bí mật để được hạnh phúc, và một bài thơ vui xin gºi đến các Anh Chị và các bạn.

Mục đích: Nhóm Cana là một tổ chức qui tụ các cặp vợ chồng trẻ với mục đích giúp nhau thăng tiến:

* Đời sống tâm linh,

* Tình yêu hôn nhân,

* Việc hướng dẫn con cái.

Trong đời sống cá nhân và hôn nhân, ai cũng có những lúc tâm hồn bấn loạn, và cũng có những lúc cuộc sống gặp căng thẳng và khó chịu. Nhưng những bấn loạn, những căng thẳng, và khó chịu kia, lại là những lúc chúng ta có thể ljn tâm sự với Chúa Giêsu vì Ngài sẽ giúp chúng ta qua hết mọi chuyện.

Ba bí mật để được hạnh phúc:1. Biết mục đích của bạn: Biết bạn là ai và ưu điểm hay sở trường (sức mạnh) của bạn. Biết cái gì kích thích bạn, và cho bạn niềm vui.

2. Nhận định (trân trọng) những gì bạn có: Mọi ngày nhiều ân phúc đến với bạn trong cuộc sống; dừng lại và tri ân chúng. Một khi bạn bắt đầu trân quí sự thiện hảo trong đời, bạn sẽ tìm thấy thêm những ân huệ mà bạn

phải trân quí. Có thể bạn bỏ qua những ân huệ đó bởi vì bạn không tìm kiếm chúng.

3. Hãy sử dụng những ân huệ của bạn một cách tự do: Bạn sẽ tìm được niềm vui và sự mãn nguyện trong việc giúp đ« người khác. Hãy cho tình yêu, hãy cảm nhận tình yêu.

Xuân Hiệp Nhất 2010Ai ơi xuân đã đến rồi, Xuân nay đến cả một trời yêu thương.Xuân qua cho thắm phố phường,Xuân về Giáo Xứ tình thương Chúa Trời.Gia Đình Hiệp Nhất khắp nơi,Gia trưởng thánh đức sống đời tâm linh.Làm Cha sống giữa gia đình,Noi gương Thánh Cả hy sinh suốt đời.Giu-se công chính ai ơi,Xuân nay phù trợ ơn trời thế nhân.Ma-ry Mẹ Chúa đầy ân,Noi gương “làm mẹ” trăm phần đức thiêng.Xin cho xuân đến an viên,Đẹp xinh tô thắm mẹ hiền sắt son.Mùa xuân đến với phận con,Chăm chỉ vâng phục lớn khôn thánh thần.Giê-su chúc phúc hồng ân,Yêu thương cha mẹ chuyên cần anh em.Năm nay xuân đến mà xem,Vui xuân Hiệp Nhất ấm êm trong lòng.Ca-Na Tết đến cầu mong,An vui hạnh phúc đến trong gia đình.Và cho ánh nắng bình minh,Luôn luôn chiếu toả giữ gìn hôn nhân.Xin cho các cặp tình nhân,Năm nay kết nụ tầm xuân suốt đời.Canh Dần Tết đến ai ơi,Cùng nhau hiệp nhất rạng ngời xứ ta.Năm nay mãnh hổ tiến xa,Yêu thương hạnh phúc chan hòa nơi nơi.

Cana - CanhDÀn 2010

Xuân Canh DÀn - Page 84 Xuân Canh DÀn - Page 85

Monthly Meeting

Picnic

Fall Retreat

Enjoy watermelon & being together

Xuân Canh DÀn - Page 84 Xuân Canh DÀn - Page 85

Tâm sinh ra đời ở một nơi xa thành phố, lớn lên theo bước chân trôi nổi với cha mẹ và anh chị, cuối cùng an cư ở Sài Gòn. Đi học trễ tuổi nhưng không đến nỗi bị rớt rơi giữa đường, hắn cũng tốt nghiệp đại học, rồi cũng như bao thanh niên khác cùng lứa tuổi trong tình hình đất nước có chiến tranh, Tâm cũng nhập ngũ, đi đánh giặc và rồi cũng bị thương ở chiến trường như nhiều anh chị em đồng ngũ.

Tháng 4 năm 1975, như một đàn gà con mất mẹ tan tác, những đứa con đã từng tay trong tay chiến đấu dũng cảm, kiên cường giữ nước, nay mỗi người một ngả.

Tâm nhất định không chấp hành lời phỉnh dụ đi trình diện học tập cải tạo, hắn trốn xa thành phố với hy vọng giấu tông tích và tìm cơ hội vượt thoát ra nước ngoài như hắn đã được nghe nhiều người nói trước đó. Nhờ vài người trước kia là lính của hắn trong quân ngũ che chở, Tâm sống âm thầm ở một xóm đạo, hàng ngày theo dân trong xóm đi làm rẫy. Chiều về, ngày nào Tâm cũng tham dự thánh lễ ở một nhà thờ trong xóm, và lần nào cũng vậy, Tâm nán qùy lại trong nhà thờ dưới chân tượng Đức Mẹ để thầm thì cầu nguyện, nài nỉ xin che chở và giúp thực hiện ý nguyện. Thời gian trôi qua nhanh, sự kiểm soát an ninh của chính quyền mỗi ngày càng chặt chẽ hơn, lời cầu nguyện van xin của Tâm càng lúc càng thôi thúc hơn, nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy Mẹ nghe lời hắn. Nhiều lúc quá chán nản, thất vọng, tuy vẫn kiên nhẫn cầu nguyện, Tâm không khỏi trách Mẹ vô tình bỏ ngoài tai lời khẩn thiết kêu xin của mình.

Và chuyện gì đến đã đến, Tâm bị bắt và tạm giam tại trụ sở công an phường, đơn giản vì cư ngụ bất hợp pháp. Sau đó vì chẳng có giấy tờ gì chứng minh, bọn công an bắt đầu nghi ngờ Tâm có điều gì bí ẩn nên chuyển lên huyện, rồi tỉnh và cuối cùng bị tống giam vào Trại giam Tân Hiệp ở Biên Hòa. Như một thói quen, Tâm tiếp tục cầu nguyện với Mẹ dù không có một dấu chỉ nào cho thấy lời cầu xin có kết quả. Cứ mỗi lần bị hành xác hoặc tra tấn, Tâm không khỏi giận và thầm trách Mẹ sao vô tình bỏ rơi mình trong nhưng lúc hoạn nạn như thế này.

Trong phòng giam, hơn 60 con người đủ mọi thứ thành phần, đa số là tù hình sự, sống chen chúc nhau. Tâm được xếp nằm gần cửa cạnh một Cha Xứ già và một Cha tuyên úy còn trẻ, một Bác sĩ thầy dạy học cũ của Tâm. Cha già P. không có vẻ cởi mở lắm, trong khi Cha tuyên úy T. còn trẻ và dễ làm thân, Bác sĩ B. thì Tâm có đến chào nhưng ông cũng không có vẻ niềm nở. Tâm cẩn thận không dám giao tiếp ngay một cách thoải mái nhưng để ý quan sát. Ngày qua ngày, chưa có người thân quen, không có việc gì làm, Tâm thường đi tới lui trong phòng lẩm nhẩm đọc kinh và luôn cầu xin cùng Đức Mẹ như đã từng làm. Đi mãi mỏi chân, Tâm ngồi tựa lưng vào song cửa sắt, mắt nhìn vào bức tường cuối phòng tưởng tượng đang nhìn thấy dung nhan Đức Mẹ, đọc kinh và tâm sự với Mẹ. Tâm vẫn giận và trách Mẹ. Tâm nghĩ, không giận, không trách sao được, khi mình yêu cầu hoài mà chẳng thấy gì hết. Ông sư Yoshida thì suốt ngày không trò chuyện với ai, ngay cả Tâm là người nằm kế bên. Đã nhiều lần Tâm gợi chuyện hỏi thăm bằng tiếng Anh, ông lặng thinh, xoay qua hỏi bằng tiếng Pháp, ông cũng lặng thinh, sau cùng Tâm sử dụng mớ từ Quảng Đông và Quan Thoại nghèo nàn của mình để hỏi thăm, ông cũng làm ngơ nốt. Vậy là Tâm đành nói chuyện với ông bằng cách ra hiệu. Có một điều khiến Tâm suy nghĩ: Ông sư người Nhật này không biết một ngoại ngữ nào, vậy làm sao ông có thể liên lạc giao tiếp với những Phật tử người Việt Nam đi thăm nuôi ông hàng tháng được. Tuy thắc mắc nhưng Tâm không hề tỏ lộ ra ngoài.

Một năm trôi qua, những thay đổi trong trại không lấy gì làm lớn lắm, chỉ có việc đổi người từ phòng này sang phòng khác, tuyệt nhiên không có việc trả tự do cho bất cứ ai. Trong suốt thời gian này, đám tù nhân lần lượt bị nhận diện một cách kín đáo và đã có

L©i CÀu Xin MË

Xuân Canh DÀn - Page 86 Xuân Canh DÀn - Page 87

sự phân biệt đối xử. Cũng trong một năm ấy, Tâm đã có lần cùng với Bác sĩ B. giúp cắt ruột dư cho một bạn tù cùng phòng bằng mảnh chai (chuyện khó tin nhưng xảy ra thật), và cũng chính trong thời gian một năm ấy, ông sư Yoshida đã thầm quan sát Tâm. Có lẽ việc hàng ngày Tâm ngồi yên một chỗ đọc kinh cầu nguyện và việc giúp Bác sĩ cắt ruột dư, cùng với những việc làm khác khiến ông để ý Tâm chăng, nào ai biết được. Vì một hôm vào chiều ngày ông được thăm nuôi, ông đã dùng tiếng Anh mời Tâm dùng cơm chay với ông. Tâm hết sức bỡ ngỡ vì không thể ngờ ông biết tiếng Anh và nói một cách lưu loát. Tâm mừng vì từ nay sẽ được trò chuyện với ông, biết đâu sẽ học được nhiều điều mới lạ ở ông. Những ngày sau đó, ông trò chuyện, kể cho nghe cuộc đời tu trì. Ông cho biết đã quan sát Tâm lâu nay và tỏ ý có thiện cảm với Tâm. Ông kín đáo tìm hiểu xem Tâm có thích thú về Y học Đông phương không. Ít tuần sau đó, ông chầm chậm từng bước một hướng dẫn Tâm phương pháp thiền, kỹ thuật châm cứu và điểm huyệt của Nhật. Ông giải thích rằng cách thiền ông hướng dẫn là phương pháp tự luyện cho mình sức mạnh tâm linh và sức chịu đựng. Tâm thích thú học và thực hành, phối hợp với vốn chuyên môn sẵn có. Gần 2 năm học, Tâm đã có được sự hiểu biết đáng kể về cách phối hợp Đông Tây Y trong việc đoán và chữa bệnh. Theo dự tính, thầy Yoshida (Tâm bắt đầu gọi ông là thầy ngay từ khi ông ngỏ ý muốn truyền thụ kinh nghiệm cho Tâm), sẽ dạy cho Tâm nhiều điều khác trong lãnh vực Y học Đông phương Nhật Bản.

Tâm bị nhận diện là một sĩ quan tình báo trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa nên bị đưa sang một phòng khác đặc biệt hơn. Thầy trò chi tay nhau, Tâm hối hả thu vén đồ đạc cá nhân, vốn vỏn vẹn chỉ có hai cái quần xà lỏn, hai cái áo thun cũ rách đen sì, đôi dép lào quai làm bằng dây nylon. Thầy Yoshida lục lọi trong túi của mình moi ra một ít thức ăn khô đưa cho Tâm. Thầy yên lặng, đôi mắt Thầy hơi đỏ, Tâm cũng chẳng hơn gì. Bác sĩ B. cũng nhét vào tay Tâm ít thức ăn khô, nho nhỏ khuyên giữ gìn sức khỏe. Cha T. đặt tay lên đầu Tâm một cách kín đáo chúc bình an. Cả phòng ồn ào, người đi kẻ ở tất bật. Chả ai biết được

chuyển sang phòng khác hay ở lại đàng nào thoải mái hơn. Bịn rịn trong lúc này không hợp cảnh, Tâm bước vội ra khỏi phòng không dám nhìn lại.

Hơn 30 người bị phân tán chèn nhét vào 3 phòng đặc biệt trong trại. Bước vào phòng mới, Tâm cùng 2 người khác được chỉ chỗ nằm và ngay lập tức bị bao vây ‘phỏng vấn’ làm quen. Cách sống ở phòng này cũng không khác chỗ cũ lắm, nên Tâm hòa mình một cách dễ dàng. Nhưng với bản tính dè dặt, Tâm giới hạn giao tiếp và âm thầm quan sát để xem mình có thể tiếp tục việc đọc kinh cầu nguyện và thực hành thiền trong phòng mới này không. Mọi việc rồi cũng đâu vào đấy, Tâm tự tạo cho mình một khoảng không gian và thời gian thích hợp để thực hiện ý riêng. Cuộc sống trong

tù cứ thế tiếp tục một cách đều đặn cho đến một hôm Tâm bị gọi ra khỏi phòng cùng với 51 anh em khác đưa vào một căn phòng nhỏ. Một cán bộ mặc sắc phục công an lên lớp và thông báo sẽ đưa cả bọn ra trại lao động. Mọi người bị cách ly. Cho đến ngày hôm sau, tất cả bị còng tay từng ba người một và tống lên xe bít bùng đưa đi. Trên xe, một trong ba cán bộ công an áp giải cho biết thay vì bị chuyển lên tàu đưa ra miền Bắc đêm hôm qua thì được đưa đến một trại cải tạo ở miền Nam. Tâm thì thầm kêu cầu Mẹ xin gìn giữ và ban bình an cho mọi người.

Sau khi lục soát đồ đạc cá nhân, 52 người trong nhóm được chia đều nhét vào 4 căn phòng nhỏ trước kia là 4 căn hộ trong một trại gia binh. Mười mấy con người chen chúc nhau trên một tấm phản gỗ, hai chân xỏ vào cùm có một thanh sắt dài xuyên ngang giữ dính vào nhau. Có lẽ vì Tâm bị nhận diện lúc ở trại giam nên một phần lý lịch đã bị buộc phải khai nên một thời gian ngắn sau đó Tâm được đưa lên phụ trách trạm xá của trại. Trạm xá này lâu nay do một cựu sĩ quan trợ y, tên N. thuộc lực lượng đặc biệt trông coi, sắp sửa được trả tự do. Thuốc men trong trạm xá hầu hết là của anh em tù nhân trong trại, y cụ không có. Thuốc của trại chỉ gồm toàn những thứ làm bằng cây lá thuốc nam theo kinh nghiệm dân gian. Tuy tình trạng thuốc men nghèo nàn và y cụ thiếu hiếm như

Xuân Canh DÀn - Page 86 Xuân Canh DÀn - Page 87

thế, Tâm cũng cứ tin tưởng rằng mình luôn có Chúa, Mẹ dìu dắt hướng dẫn vượt qua được những khó khăn, dù theo Tâm, chưa có một dấu chỉ nào rõ rệt.

Hai tuần lễ trôi qua một cách tốt đẹp. Anh N. được cách ly cùng với một nhóm chờ được trả tự do. Từ đó Tâm phải lo mọi chuyện một mình, Tâm tự nhủ phải kiên nhẫn, bình tĩnh để đối phó. Thế rồi chưa đầy một tuần sau đó, trong khi lao động, một anh sơ ý để một tảng đá nhỏ rơi vào ống chân làm tróc một mảng thịt, máu chảy lai láng. Đưa vào trạm xá, người bị nạn còn đang cố gắng ép miếng thịt vào chỗ bị thương. Nhìn vết thương, Tâm thực sự bối rối và như một phản ứng tự nhiên Tâm buột miệng thốt lên: Mẹ ơi giúp con. Như có một sự hỗ trợ vô hình, Tâm thực hiện các động tác cần thiết nhịp nhàng và chu đáo. Cũng may nhờ nơi nạn nhân lao động gần trạm xá và đã được đưa vào ngay, nên sau hơn nửa giờ vật lộn với vết thương, Tâm đã thành công. Thở phào mãn nguyện, nhìn công trình mình vừa hoàn tất, tự nhiên Tâm bật khóc, và hình như Tâm muốn qùy xuống để dâng một lời cảm tạ. Tâm khẳng định nếu Mẹ không ra tay giúp, ccông việc sẽ không thể thành công như thế được. Đêm hôm ấy, sau khi âm thầm đọc kinh tối, Tâm chợt nghĩ không hiểu sự lạ như ngày hôm nay còn có thể xảy ra nữa hay không. Tâm cảm thấy không an lòng.

Trời vào thu, những cơn mưa vẫn còn dai dẳng, khí hậu nơi rừng sâu đất đỏ cao su, cà phê cũng đang trở lạnh. Những người tù cải tạo chỉ có chiếc áo đơn vá chằng vá đụp khoác trên tấm thân gầy gò đội mưa đi lao động. Bệnh tật là điều không thể tránh được. Một hôm, trời đã về chiều, mưa hơi nặng hạt, Tâm đang cấp thuốc cho bệnh nhân nghỉ lao động trong trạm xá, đột nhiên có nhiều người xô mạnh cửa ùa vào cùng lúc kêu tên Tâm có vẻ khẩn cấp. Nhóm người nói vừa mang từ nơi lao động về một người anh em đang bị ngộp thở, có tiền sử bệnh tim mạch. Mọi người la hét, hốt hoảng lo sợ vì bệnh nhân tái mét, mắt trợn trừng. Tâm phóng chạy đến nơi, đặt bệnh nhân ngồi lên ghế, bối rối không biết phải làm gì, và trong lúc bấn loạn, Tâm buột miệng

kêu lên: Chúa ơi con phải làm sao đây? Mẹ ơi, Mẹ giúp con cứu người anh em này với, Mẹ ơi! Với hai bàn tay không, Tâm thật sự vô vọng. Thế nhưng vừa kêu xong, Tâm vội bật dậy, chạy vào phòng chộp lấy hộp kim châm cứu mà trước đó Tâm không kịp nghĩ đến. Châm vội kim lên hai huyệt đạo của người bệnh mà vẫn không hiểu sao mình làm như vậy. Một sự lạ làm mọi người có mặt rất đỗi ngạc nhiên: bệnh nhân thở một hơi dài và nhịp thở trở lại bình thường. Với mớ hiểu biết chưa được dồi dào về khoa chữa trị này trước một con bệnh như thế, Tâm thừa biết rằng phải có sự hướng dẫn và giúp đỡ vô hình nào đó không giải thích được, Tâm mới có thể thực hiện thành công như vậy được. Lại thêm một lần nữa, Mẹ đã đáp.

Hai sự việc mà Tâm cho là quan trọng đã xảy ra khiến Tâm tăng thêm lòng trông cậy Mẹ. Nhưng liệu Tâm có giữ vững được tinh thần và ý chí như thế này mãi không.

Vào một ngày mà sau này được biết là lúc đang có biến động ở biên giới phía Bắc, Tâm và một số anh em khác, được xem là thành phần nguy hiểm, bị gom lại và nhốt vào nhà kín, trước đây là kho gạo của trại gia binh. Ba mươi hai con người bị cùm chân suốt ngày đêm trong phòng kín mít, chỉ có hai khe hở chạy dọc sát nóc phòng. Khẩu phần ăn bị cắt, thậm chí có người còn có thể đếm được số hạt bắp mỗi

phần ăn. Tâm lợi dụng thời gian trống trải, hết nằm lại ngồi, tiếp tục đọc kinh cầu nguyện. Tâm cảm thấy hình như mình lại bị bỏ rơi. Hình như trong những lúc khổ cực, Chúa và Mẹ không thấy hiện diện, không nghe lời van nài kêu xin. Hóa ra Mẹ chỉ dùng mình để tỏ quyền năng của Mẹ, đến lúc cần cứu đỡ lại chẳng thấy Mẹ đâu. Tâm lại thất vọng. Đã có lúc Tâm chán chường đến nỗi không còn thiết tha gì đến đọc kinh và cầu nguyện nữa. Tình trạng lấp lửng bám lấy Tâm dai dẳng lúc ẩn lúc hiện, khiến anh không còn biết đâu là chỗ dựa. Mười một tháng trong nhà kho chứa gạo, chân cùm, ăn đói, bệnh chỉ có chết, nhưng Tâm không chết. Ngày cửa kho được mở để thả đám người tù nguy hiểm này ra là một ngày mưa. Ông trời coi bộ cũng

Xuân Canh DÀn - Page 88 Xuân Canh DÀn - Page 89

buồn cho số phận hẩm hiu của những con người không còn hình thù con người này, nên cũng khóc. Gần một nửa đã phải ngã xuống đất chúi vào những vũng nước trước cửa nhà kho vì đôi chân không còn đủ sức mang cái xác dù chỉ còn da bọc xương. Vậy mà Tâm vẫn còn đứng đi vững chãi. Tâm nghĩ: lạ thật. Tất cả được cho nghỉ dưỡng sức chờ ngày trở lại lao động. Không có gì ăn, không thuốc men để có thể lấy lại sức, chỉ có những bạn đồng tù lén tuồn cho ít thức ăn, Tâm cảm thấy mình có thêm chút sinh khí. Trạm xá không có người trông coi và Tâm được đưa trở lại phụ trách. Tâm linh cảm đây là sứ mạng dang dở mà anh phải tiếp tục thực hiện.

Tâm làm công việc hàng ngày của mình một cách tự tin, thường xuyên tự nhắc nhở mình rằng lời cầu xin của anh đã được Chúa, Mẹ nghe thấu.

Vào một ngày thời tiết thay đổi, lượng bệnh nhân lên cao, Tâm và ba người bạn tù nữa phải hết sức vất vả mới có thể săn sóc anh em chu đáo. Các anh em nghỉ bệnh được phân loại và nằm trên những sàn gỗ dài, chân bị cùm bằng hai thanh sắt hình chữ U có khoen tròn, xỏ vào thanh sắt dài có khoá ở một đầu và đầu kia được uốn thành vòng tròn. Vào khoảng trưa, Tâm nghe có tiếng kêu hốt hoảng của một bạn tù nằm ở gần cuối thanh sắt dài gọi Tâm vì người kế bên đang lấy hơi lên, mặt mày đang tái mét và mắt trợn trắng. Chạy như bay đến nơi, Tâm thăm mạch, áp tai vào ngực người bệnh để nghe nhịp tim. Ngay lúc ấy, hình như có một sự thôi thúc, Tâm hét to cho mở ống khóa đang móc hờ ở đầu thanh sắt xuyên qua tường, rồi với động tác cực nhanh và chính xác, Tâm kéo mạnh thanh sắt xuyên qua hơn hai mươi chiếc cùm chân hình chữ U. Đầu thanh sắt dài ngoăn ngoẳn dừng lại ngay khi vừa qua khỏi chân người bệnh như có ai định sẵn. Mang người bệnh ra chỗ trống để dễ quan sát hơn, và hệt như những lần cấp cứu trước trong cái trạm xá nghèo nàn và cổ lỗ sĩ này, Tâm bối rối không biết phải làm gì và bắt đầu từ đâu. Tâm lo lắng vì nếu trong trường hợp không cứu được bệnh nhân, phải đưa đi bệnh viện ngay, không để chết trong trại. Đang lúc luýnh quýnh, đầu óc xáo trộn, Tâm buột miệng kêu lên thành tiếng thống thiết: Mẹ ơi giúp con. Rồi như có một sự sắp xếp vô hình, người bạn tù phụ giúp Tâm trong trạm xá chìa hộp kim châm cứu trước mặt vừa đúng lúc. Phản ứng một cách máy móc, Tâm nhanh nhẹn châm kim vào nhiều huyệt đạo như có một lực vô hình thúc đẩy, mà ngay lúc ấy cho đến mãi sau này anh vẫn không hiểu tại sao phải làm như thế. Thật khó mà tưởng tượng được, không đầy một phút

sau đó, người bệnh đã tỉnh và hô hấp lại bình thường. Tạ ơn Mẹ đã giúp con, Tâm thì thầm và mắt Tâm đẫm lệ vì xúc động.

Ngày tháng trôi qua đi, sau hơn mười năm trong lao tù, đối diện với muôn ngàn những oan khiên, khổ đau, thất vọng của bản thân, của bạn đồng tù, cuối cùng, Tâm thấy rõ một điều rằng trong niềm tin tôn giáo của mình, Chúa đã vạch sẵn con đường đi trong suốt cuộc đời mình và Đức Mẹ là đấng luôn sẵn sàng đưa tay dìu dắt chở che nếu trong bất kỳ lúc nào gặp khó khăn mình dâng lời kêu xin một cách tha thiết chân thành.

CÜ©iTrăm năm chỉ một nụ cười,

Rằng ai đã hưởng hết đời đủ chưa ?!Cười nụ là lúc tuổi thơ,

Cười lên khanh khách , ai đưa cho tiền,Rồi thì bày đặt cười duyên,

Cười chua cười mỉa mình ên ngồi cuười.Cười mỉm chỉ nhếch vành môi,

Cười lăn , cười ngất hở mười cái răng.Cười khà , cười phá , cười ranh,

Cười khẩy , cười nhạt , cười gằn cười chê.Nụ cười đắc thắng hả hê,

Cười mát , cười gượng ê hề cười tênh.Cười cợt , lả lớt , cười khinh,

Cười toe , khúch khích cười tình cười vui.Hàm răng , khóe mắt cũng cười,

Chòm râu , cánh mũi , bờ môi cười thầm.Khi buồn nức nở cười không,

Gặp mặt chủ nợ lạy ông cười trừ.Cười vang cười tít thiên thu,

Cười như nắc nẻ , cười như điên cuồng.Cười cho gà gáy trong chuồng,

Cười khà , cười góp , cười luôn , cười xòa.

Đồng Văn

Xuân Canh DÀn - Page 88 Xuân Canh DÀn - Page 89

Vào đầu thập niên 90, khi chúng tôi vừa đến Hoa Kỳ và đã chọn Minnesota là quê hương. Được đến nhà thờ Việt Nam, được dâng lễ, đọc kinh là một niềm hạnh phúc vô biên.

Nơi xứ lạ quê người, cộng đoàn Việt Nam là một cộng đồng “chín người mười làng” gồm nhiều miền quê hương của đất mẹ xa xôi. Được tụ họp nhau là một hồng ân lớn Chúa ban.

Giáo xứ Thánh Giuse Hiển là quê hương, là gia đình và là bếp lửa sưởi ấm tâm hồn băng giá chúng tôi khi xa xứ, khi dõi mắt trông vời hình bong quê nhà.

Đến nhà thờ để cùng hiệp dâng Thánh Lễ tâm trạng của người mới đặt chân đến nơi đây thật là ngạc nhiên vì giáo xứ thật đông vui và rất nhiều thành phần: già trẻ, nam phụ lão ấu. Chỉ có duy nhất một ca đoàn mà chúng tôi chưa từng thấy bên quê nhà: ca đoàn phần đông là những người đã có gia đình, đông con và … luống tuổi!!

Chúng tôi đã ước ao và mong mỏi có một ca đoàn trẻ nhiệt thành và hăng say … và chúng tôi đã cầu nguyện … Thế rồi trong một lần đi dự một đám cưới .. thực sự đã có một ca đoàn gồm những người trẻ và được biết ca đoàn này có tên là “ca đoàn hải ngoại” được Cha Vũ Xuân Minh (bấy giờ còn là Thầy Minh) đã có công tập luyện thật công phu.

Nhưng rồi sau đám cưới ấy, không còn thấy bóng dáng của ca đoàn ấy đâu nữa! Dẫu rằng chúng tôi vẫn gặp các em đến Nhà Thờ mỗi cuối tuần!! … Thật là uổng phí!

Ý tưởng có một ca đoàn trẻ đã thúc dục mạnh mẽ và chúng tôi đã gợi ý với một vài em … và thật vui mừng khi được biết các em rất khao khát

điều này.Chúng tôi trình bày ý muốn này với Thầy

Sáu Nguyễn Phúc Nhạc và được Thầy hoan hỉ đón nhận và hứa sẽ trình với Cha Chánh Xứ Nguyễn Huy Chương … Thế là ca đoàn được thành lập.

Những lễ chiều thứ bảy hằng tuần và những Lễ Trọng rơi vào ngày thường thì không có ai hát lễ cả! Thế là chúng tôi bàn v§i các em sẽ cố gắng “điền vào chỗ trống” ấy. Các em đã vui vẻ nhận lời và hứa sẽ cố gắng.

Thánh Lễ đầu tiên, các em hát lễ giỗ cho Thân Mẫu của Thầy Nguyễn Phúc Nhạc, được Cha

Xứ và Thầy Sáu khen ngợi là rất hay vì lần đầu tiên lễ giỗ được hát lên bộ lễ cầu hồn (bộ lễ Mỹ Sơn). Thánh Lễ này nhằm ngày 31-12. Ngay chiều hôm sau các em hát Thánh Lễ Đức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa 01-01 trong nụ cười hiền lành của Thầy Nguyễn Phúc Nhạc và đôi mắt hài lòng của Cha Nguyễn Huy Chương.

Ca đoàn cần có một cái tên … chúng tôi đã suy nghĩ và nhận thấy các em nữ hầu hết có Thánh Bổn Mạng là Thánh Nữ

Têrêsa Hài Đồng Giêsu, ngày kính Thánh Nhân là 1-10, lúc mà tiểu bang Minnesota đang mùa Thu, cây lá đổi màu thật đẹp, cảnh vật rất nên thơ và hữu tình, nếu tổ chức ca đoàn ăn mừng lễ Thánh Bổn Mạng thì rất thích hợp vì thời tiết thì ấm áp, cảnh vật lại nên thơ. Vậy là ca đoàn có tên: CA ĐOÀN THÁNH TÊRÊSA.

Từ ngày ấy, mỗi chiều thứ Bảy, nhà thờ Thánh Giuse Hiển không còn vắng vẻ và hiu quạnh nữa … đã có các em đến nhà thờ và trước Thánh Lễ … tiếng các em tập hát vang lên từ phòng đọc sách của Nhà Thờ …. ấm cúng và trẻ trung …

Tu°i Xuân Dâng ChúaCa ñoàn Têrêsa

Xuân Canh DÀn - Page 90 Xuân Canh DÀn - Page 91

Vào tam nhật Thánh của mùa Chay, các em trai cũng tham gia ngắm 15 sự Thương Khó Chúa, các em nữ thì dâng Hạt … có một điều đặc biệt của ca đoàn Têrêsa là dâng Hạt ngắm dấu đanh và dâng Hạt 7 sự đau đớn Đức Bà: về điểm này ở quê nhà bên Việt Nam tất cả các nơi đều không có, mà chỉ có dâng Hạt 15 sự Thương Khó Chúa mà thôi! Đây là một điểm đặc biệt của ca đoàn Têrêsa, mà không ai biết kể cả Hội Các Bà Mẹ Công Giáo, bây giờ đã tiếp tục việc dâng Hạt trong Tuần Thánh có lẽ cũng không hề biết.

Vào dịp Xuân Mậu Dần mà cha Ngô Hoàng Khôi lấy chủ đề là XUÂN HY VỌNG; trong mục văn nghệ, ca đoàn trình diễn Vũ Khúc Nàng Châu Pha, năm ấy ca viên Thục Vy đã cất cao tiếng hát và nhạc sĩ Quốc Hùng đệm đàn và đã được đánh giá là tiếng đàn tuyệt diệu và tiếng hát tuyệt vời của ca đoàn.

Cũng vào Xuân năm này, ca đoàn đã thu hình trên đài truyền hình với ca khúc Mùa Xuân Nào Ta Về? và Quốc Hùng đệm đàn … Cha Ngô Hoàng Khôi rất quí mến tài năng trẻ, nên cứ đòi bằng được thu hình của Quốc Hùng ngồi đàn … với keyboard, Quốc Hùng có thể tấu lên tiếng đàn bầu và cả tiếng đàn đá của Tây Nguyên … Thật là tuyệt diệu.

Nhìn các em nữ trong áo dài màu vàng hoa mai ta không khỏi bồi hồi và ngậm ngùi

Mùa Xuân nào ta về?Về quê hương yêu dấu sống bên mẹ cha?

Về sống cạnh giòng sông hiềnVề nghe lòng hòa ba miền

Về thăm riêng đôi má thắm sâu đồng tiền?Những năm Cha Ngô Hoàng Khôi làm

Chánh Xứ giáo xứ Thánh Giuse Hiển, vào các mùa Hè, Cha tổ chức hội chợ của giáo xứ rất đông vui và nhộn nhịp. Lần hội chợ đầu tiên, ca đoàn tham dự hội chợ với lều nước giải khát, đặt tên là Ngự Uyển. Người đi hội chợ chiếu cố các thức uống rất đông vì là lần đầu tiên được thấy lại các ly sinh tố măng cầu, đu đủ vv…. Hương đồng nội quê nhà, từ đó mỗi năm lều nước giải khát do ca đoàn phụ trách vẫn xuất hiện đều đặn cho đến ngày nay.

Tuy mới được thành lập, nhưng ca đoàn được các bạn trẻ tham gia rất đông, nên năm 1995 đã tách ra và ca đoàn Cêcilia ra đời với thêm nhiều

bạn trẻ nữa cùng tham gia thật đông vui.Vào dịp mừng Thánh Têrêsa được phong

lên hàng Tiến Sĩ Hội Thánh và năm kỷ niệm 100 năm Thánh Nữ Têrêsa ly trần, ca đoàn đã mừng có cả một chú heo quay to tướng … Thế là Thánh Nữ Têrêsa là 1 trong 3 Thánh Nữ Tiến Sĩ Hội Thánh: Thánh Catarina, Thánh Têrêsa thành Avila và Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu.

Dù rằng Thánh Têrêsa là một vị Thánh trẻ và chỉ sống ở trong nhà tu kín, nhưng Giáo Hội đã đặt Ngài làm quan thầy các xứ truyền giáo … ca đoàn đã nhận Ngài làm bổn mạng và đã có 7 ca viên gia nhập vào Hội Thánh Chúa với 4 nữ và 3 nam tân tòng.

Có nhiều em đã quen nhau, yêu nhau trong ca đoàn và xây dựng gia đình cùng trong ca đoàn. Có nhiều em vẫn sinh hoạt với ca đoàn cho đến tận hôm nay! Nhưng cũng có nhiều em đã theo chồng đi xa, hoặc gia đình đã dọn đi nơi khác.

Ngày mai trong đám xuân xanh ấyCó kẻ theo chồng bỏ cuộc vui

Khi mới gia nhập ca đoàn, ca viên Hồng Uyên mới chỉ là em út của ca đoàn … ngày nay, em đã dâng mình cho Chúa trong một dòng tu kín tại một tiểu bang miền nam Hoa Kỳ. Theo gương Thánh Nữ trên vạn nẻo đường.

Cùng với ca đoàn Cêcilia, ca đoàn Têrêsa tham gia hát Thánh Ca trong các ngày Đại Hội Thánh Mẫu tại Missouri trong nhiều năm … sau đó vì một vài sự tế nhị, không thấy các em tham dự nữa. Ngày nay đã vắng bong các em mà chỉ còn thấy “các bác lớn tuổi” tham dự mà thôi.

Đã trải qua nhiều năm tháng, ngày nay, Thầy Nguyễn Phúc Nhạc và Cha Nguyễn Huy Chương đã trở thành “những người muôn năm trước” ca đoàn Têrêsa vẫn còn đó … mãi cất tiếng ca tụng Chúa và nhất là đã có lác đác thế hệ thứ ba xuất hiện gia nhập vào ca đoàn cùng chúc khen và cảm tạ tình Chúa vô biên với:

Têrêsa Thánh Nữ của tình yêuHương xuân trinh ngạt ngào ngai Thiên Chúa

Với tâm tình nhỏ bé đơn sơThầm hiến dâng cuộc đời trong kinh nguyện mà thôi.

Ca Đoàn Têrêsa – Mùa Đông năm Kỷ Sửu!

Xuân Canh DÀn - Page 90 Xuân Canh DÀn - Page 91

����������������

��������������������

����������������������

��

��������

��������

�������

� � �

������� ��

�������

����

� ����������

��������

� � � ���������

������

������� ����

���� ��������

� � � � ��������

������

�������

������

� � � �

����������

� �

�����

��������

��

�������

��������

� �

������ ����

����

� � � � �������

�����

�������

� �������

������

��������

� � � �

������������

� �������

��������

�������

� ��������

��������

����������

��������

� � � � ������

��������

������

� �

����������

���������

� � �

�� ������ ��� ����� ���� ����

� � � � � ���� �������

�� � � �

����� ��������

�� �

��������� ����� ��� ��� �����

� � � � � ���� ����

��� �

���

����� �� ��� �� ���

� � � � ��� ���� ��� ����

� � � �

�����

����� ���� ���� � �

��� ��� ��� ����� � � � �

���

��� �� ����� ���� ������

� � � � � ����� ���� ���

� � �����

� �

���

����� ���� ���

� � ���� ����� ��� �����

� � � � ����� ���� ���

� � ����� ��

� ����� ��� ����

� � � �

������

� ���� ���� ����� ���� ����

� � � � � ��� �����

�� ����

������

� � ���� ��� ���

� � ���� ��� �� ����

� � � �

������

���� ���� ���

� ��� ��

� � � ����� ���� ��� ���� �����

� � � � � �

���� ����

��

���� ���� ���

� � � �

�����

� ���� ��� ���� �

���� ����� ��� ����� � � � � �

��� ��� ������

� ��� ���� ����

� � � �

�����

����� ��� ��

� �

����� ����

� � ���� �� ��� ���� ���

� � � � � ���� ����

�� � ��

Xuân Canh DÀn - Page 92 Xuân Canh DÀn - Page 93

Học Hội Kitô Giáo hay Phong Trào Cursillo được hình thành và hoạt động nhằm mục đích làm cho “chỗi dậy trở lại” ( Jn 2, 19-22) tinh thần Sùng đaọ, Học đạo và Hành đạo trước tình trạng sa sút, xa lìa Thiên Chúa gây nên do chủ nghĩa tục hóa và tình trạng thờ ơ tôn giáo trong xã hội.

Cũng như bao nhiêu Dòng hay Hội khác, các vị sáng lập Phong trào như Giám Mục Hamas và Ông Bonnin được Chúa đ¥c biệt linh thông Ơn Đặc Sủng (Charisma) nên những vị nầy đã phát kiến ra Phương Pháp Cursillo, một ý hướng đơn độc để giải quyết một vấn đề: Đó là vấn đề biến đổi một xã hội đã xa lìa Kitô giáo thành ra một xã hội sống Kitô giaó tích cực mà sách lược không nhắm dến vấn đế taọ thêm nhiếu cơ cấu, tổ chức, biến đỗi những tổ chức sẵn có, mà chính là :

“Phúc âm hoá những ai có trách nhiệm thiết lập hay ảnh hưởng những cơ cấu hiện hữu, tạo thành cột sống đời sống Kitô giáo (Christian backbone) cho một thế giới đã được cấu trúc như hiện nay.” Phong trào sinh họat trong tinh thần:

(1) Tương liên mật thiết với hàng giáo phẩm trong tình nghĩa phụ tử “Bao lâu mà Phong Trào còn kết hiệp với Giáo hội sồng động, am tường những ưu tư chính yếu của Giáo hội và phục vụ những ai lèo lái Giaó hội thì chúng ta chẵng những không còn sợ gì cả mà còn hy vọng về những hoa trái của Phong trào”.

(2) Liên hệ mật thiết với các phong trào, các hội đoàn khác. Các tổ chức, hội đoàn của Giáo hội đang phản ảnh sự phong phú và tuyệt diệu của Giáo hội, hiệp thông và cam kết hiện diện trong xã hội nhằm phục vụ cho phẩm giá của con người toàn diện, để hoàn thành sứ vụ của Giáo hội.

ĐTC Phao Lồ VI đã từng tuyên bố: “Nhờ được thanh luyện bằng kinh nghiệm và nhờ uy tín do thành quả đạt được, Phong traò Cursillo ngày nay, với tư cách như một công dân quốc tế, đã có thể tự do luân lưu qua các nẻo đường trong cộng đồng thế giới” .

Phong trào giúp chúng ta khám phá và chu toàn ơn gọi của mình để trở thành những Kitô hữu đích thực và chúng ta quyết tâm gíúp nhau sống và phát triển lý tưởng đó bằng cách hình thành những nhóm Kitô hữu cốt lõi để làm dậy men môi trường của họ bằng Phúc âm.

“Mọi sự xảy ra đều đi liền với nhau sinh lợi ích cho những ai nhìn ra được tình Chúa thương yêu” (Roma 8,28) và “Nhiệt tâm lo việc nhà Chúa đã làm hao mòn thân con” (Ps 69, 10).

Phong trào tha thiết kính mời quý Ông, Bà, Anh, Chị tham gia sinh hoạt của Phong trào để cùng nhau thăng tiến tinh thần Sùng đạo, Học Đaọ và Hành đạo hầu vinh danh Thiên Chúa trên trời và nguyện cầu bình an dưới thế cho người thiện tâm.

Kính chúc quý vị một năm mới an khang, hạnh phúc trong tay Chúa và Mẹ Maria.

Trần Xuân Thời

Xuân Canh DÀn - Page 92 Xuân Canh DÀn - Page 93

Đời tôi là những tháng ngàyHồng ân Chúa đổ tràn đầy trên tôi

Sau nhiều đêm trằn trọc vì cơn đau hành hạ, hầu như đêm nào cũng thức trắng. Sức khoẻ sút giảm, quần áo cứ rộng ra, xuống cân thấy rõ., có lẽ sắp tới giờ Chúa gọi rồi. Giáo xứ của tôi ở Việt-Nam định cư tại Minnesota có 3 người, thì 2 người ít tuổi hơn tôi đã về với Chúa từ lâu. Theo lời khuyên của bạn bè, tôi đã dùng đủ thứ thuốc: thuốc Tây, thuốc Tầu, thuốc Nam, châm cứu cũng chẳng thấy công hiệu gì. Tôi thường thầm thì tâm sự với Chúa, nếu Chúa gọi con lúc này thì xin Chúa cho con ÇÜ®c tạm hoãn vì lý do gia cảnh, con làm giấy bảo lãnh cho đứa con gái của con còn ở Việt-Nam đang ÇÜ®c Trung Tâm Chiếu Khán duyệt xét hồ sơ để cấp Visa. Nếu Chúa gọi con lúc này thì con của con sẽ không bao giờ ÇÜ®c định cư tại đây nữa, Sở dĩ tôi dám mạnh bạo xin Chúa hoãn cho tôi, vì Chúa rất thương tôi, trong quá khứ Chúa đã ban cho tôi vô vàn hồng ân, mặc dầu tôi là người luôn làm cho Chúa buồn, rất buồn, mà Chúa lúc nào cũng đi bên cạnh tôi. Tôi muốn chia sẻ những ơn tôi ÇÜ®c không phải vì khoe khoang, nhưng là một hình

thức cảm tạ Chúa.

Hồng ân đầu tiên Chúa cho tôi là tôi ÇÜ®c sinh ra trong một gia đình tuy đạo mới, nhưng bố tôi tuyệt đối tin tưởng vào các cha, các thày - chỉ có bố theo đạo, còn mẹ thì không – nhưng bố tôi cố vun

đắp cho tôi thành người tốt, cố gạt tình thương để gửi tôi vào nhà chung (nhà xứ) mong sao cho con sau này học ÇÜ®c những điều tốt lành ở nhà Đức Chúa Lời. Tôi xa gia đình từ năm 7, 8 tuổi, bố tôi gửi tôi ở trong các nhà xứ để tôi học kinh, xưng tội lần đầu. Từ xứ Đình-Tổ, rồi xứ Dâu và cuối cùng là xứ Tử Nê. Nơi đây Giáo phận tổ chức thi tuyển chủng sinh vào chủng viện. Tôi thi đậu, cha xứ mừng quá báo cho gia đình tôi biết để mừng và lo sắm sửa đồ đạc để về chủng viện. Mẹ tôi đến, thay vì mừng thấy con ÇÜ®c trúng tuyển, thì mẹ tôi trách cha xứ tại sao lại bắt tôi đi tu, trong khi gia đình chỉ có mình tôi là con trai. Cha xứ cố giải thích cho mẹ tôi hiểu, nhưng vô ích, mẹ tôi cương quyết không cho đi và bắt tôi về không cho học ở đây nữa. Về nhà ÇÜ®c mấy tháng thì bố tôi không theo ý mẹ tôi nữa, ngài dùng quyền gia trưởng bắt tôi đi học tiếp vì ở nhà suốt ngày theo bạn bè lêu l°ng. Năm sau, chủng viện lại t°

chức thi tuyển. Lần này tôi lại thi và lại trúng tuyển nữa. Cha xứ bảo tôi cứ đi học và đừng cho gia đình biết. Nhưng đến Tết tôi viết thư về chúc tết gia đình, và mẹ tôi đến thăm, lần này cụ không cương quyết bắt tôi về nữa, vì tôi nói rõ cho mẹ tôi biết không ai bắt mình đi tu đâu, mình học giỏi có bằng cấp không muốn tu thì về”làm quan”, vả lại học ở đây không phải đóng tiền như ở nhà xứ, mẹ tôi thấy có lý và ra về vui vẻ.

Tới năm 1954 đất nước chia đôi, chủng viện chuẩn bị vào Nam. Cha Giám Đốc cho chủng sinh biết ai muốn vào Nam thì ở lại, ai không muốn thì về. Tôi hỏi cha Giám Đốc vào Nam thì đi bằng gì? Cha cho biết bằng máy bay, tôi mừng quá, vì từ bé đến giờ chỉ thấy máy bay ở trên trời, chứ chưa bao giờ ÇÜ®c tới gần, mà bây giờ lại ÇÜ®c ngồi trên đó thì còn gì sướng bằng. Một số anh em ở lại không đi, một số về gia đình chào tạm biệt rồi trở lại, tôi không dám về vì sợ mẹ bắt ở nhà. Đầu tháng 8, chủng viện di chuyển đến trường Puginie’ Hànội chờ máy bay. ñÜ®c vài ngày, tôi đi dạo phố thì gặp chị tôi cũng đang đi tìm tôi, bắt tôi về, nhưng tôi nói em đi máy bay vào Sàigòn học rồi kỳ hè em lại về. Chị tôi tưởng thật cho tôi ít tiền rồi chia tay, có ngờ đâu năm mươi năm sau chị em mới gặp lại, còn bố mẹ tôi thì vĩnh viễn không bao giờ gặp nữa, bố mẹ tôi đã mất trong vụ cải cách ruộng đất.

Năm 1965, tôi làm việc tại Ty Nông Vụ Pleiku. Phái Đoàn Liên Bộ ở Sàigòn lên khảo sát và thanh tra các đồn điền ở Quận Lệ-Thanh gần sát biên giới. Chiều hôm trước ngày lên ÇÜ©ng, tôi ÇÜ®c chỉ định tháp tùng phái đoàn, nhưng sáng hôm sau, ông Trưởng Ty tình nguyện đi và bảo tôi ở nhà.. Suốt đêm hôm trước và sáng ngày phái đoàn đi, sự liên lạc an

HÒng

Ân

Chúa

Ban

Xuân Canh DÀn - Page 94 Xuân Canh DÀn - Page 95

ninh giữa Tiểu Khu và Chi Khu rất tốt, bảo đảm an toàn cho phái đoàn, nhưng khoảng chín mười giờ có tin báo Đoàn công tác bị phục kích, hai xe lính đi hộ tống chết gần hết, các viên chức trong phái đoàn người thì chết, người thị bị bắt mang đi. Ông Trưởng Ty của tôi cũng bị bắt, hơn một năm sau mới trở về. Lậy Chúa lại một hồng ân nữa Chúa ban cho con.

Đầu năm 1966, tôi nhận ÇÜ®c lệnh nhập ngũ khóa 22 SQTĐ, tôi đưa gia đình về Thủ-Đức rồi tới trung tâm Huấn Luyện Quang-Trung trình diện. Khi đi tôi vẫn đinh ninh mình sẽ bị loại vì thiếu sức khoẻ, nhưng vào phòng khám đi từ A đến Z để cân đo đong đếm, rồi cuối cùng nhận tờ giấy có 3 chữ lớn đỏ chót ĐSK (đủ sức khoẻ). Tôi thở dài, thôi thế là hết rồi. Mọi người khám xong và leo lên xe GMC chở thẳng về trường Bộ Binh.Sau khi sắp xếp thành trung đội, đại đội, tiểu đoàn, lãnh quân trang rồi về phòng nhận giường, không ngờ lại gặp Hoàng-Đình-Chi, bạn cùng lớp hơn 10 năm về trước bây giờ cùng trung đội, cùng phòng và cùng giường, Chi nằm tầng trên, tôi nằm tầng dưới. Hai anh em lâu ngày không gặp, mừng vui khôn tả, và mong ước khi ra trường sẽ cùng về một đơn vị. Chúng tôi tự biết thân cô thế cô, chắc chắn là sẽ đi bộ binh, mỗi tối thường thủ thỉ với nhau, tụi mình cố gắng xin vào thiết giáp đỡ hơn lội bùn. Chi đề nghị cuối tuần nghỉ phép sẽ đến gặp cha tuyên uý để nhờ ngài xin giúp, nhưng khi đi tôi đổi ý để Chi đi một mình, còn tôi về nhà vì vợ tôi mới sinh cháu bé. Sáng thứ hai về trường, Chi cho biết Cha Tuyên Uý đã nhận lời. Hai đứa vui mừng vì sẽ không phải đi bộ binh, nhưng Chi có vẻ hồ nghi và hỏi tôi nếu có chỗ nào chắc ăn thì chỉ cho Chi, chạy bao nhiêu cũng

ÇÜ®c miễn thành công. Tôi bảo Chi tôi chẳng quen ai cả. Hết giai đoạn 1, nhà trường công bố danh sách SVSQ đi các ngành, tôi ÇÜ®c về Hành Chánh Quân Y, còn Chị ở lại trường học tiếp ra bộ binh. Hôm đó tôi vui mừng bao nhiêu thì Chi buồn rầu bấy nhiêu. Chi thất vọng ra mặt, vừa khóc vừa chửi tôi là bất nhân, bất nghĩa. Chi nói tao biết mày có ông chú vợ là đại tá quân cảnh ở Sàigòn lo cho mày, tao đã nói trước nếu cần tốn bao nhiêu thì tao cũng lo, mà mày ích kỷ chỉ biết thân mình thôi.. Tôi cố gắng giải thích cho Chi là tôi không hề nhờ vả ai, kể cả ông chú vợ. Nhưng Chi không tin và không nói chuyện với tôi nữa, kể cả lúc từ giã nhau để tôi về trường Quân-Y. Kể ra thì cũng khó nói cho ai tin ÇÜ®c, không có người giúp mà lại ÇÜ®c vào ngành mà nhiều người chạy chọt không đúng chỗ cũng tiền mất tật mang. Chỉ có tôi tin là chính Chúa đã ban cho tôi như nhiều lần trước đây. Tạ ơn Chúa.Về trường Quân Y thì nhàn quá, mỗi ngày sáng đi, chiều về như sinh viên ở ngoài, chỉ khác có bộ quân phục đi phép trên người.Cuối năm lễ mãn khóa tổ chức tại trường Quân Y, tôi bắt thăm trúng Tiểu Đoàn 23 Quân Y thuộc Sư Đoàn 23BB ở Ban-Mê-Thuật, còn Chi về Sư Đoàn 18BB ở Long Khánh.

Năm 1968, tết Mậu Thân, 11giờ đêm giao thừa, tôi và anh bạn lái xe một vòng qua các phố để xem bà con trăng pháo mừng xuân. Khi qua ty ngân khố thấy một số anh em binh sĩ ngồi hút thuốc nói chuyện, chúng tôi ngừng lại hỏi thăm sao không về đón giao thừa còn làm gì ở đây. Mấy anh em trả lời chúng em phải ứng chiến. Về sau này dân chúng cho biết, họ là VC đấy, họ đến từ chiều mà không

ai để ý. Về tới nhà gần giờ giao thừa, hai anh em khui bia ra để đón xuân mới, chưa kịp ăn thì nghe tiếng pháo kích liên tục, chạy ra sân coi thì thấy kho xăng của Sư Đoàn bốc cháy. Hai anh em khoác vội chiếc field Jacket lên xe chạy thẳng vào sư đoàn, khi qua khỏi Ty Ngân Khố thì nghe tiếng ầm ở đàng sau, quay lại thì chiếc xe jeep đi sau tôi bị một phát B.40 bốc cháy. Tôi đạp mạnh ga chạy thẳng vào Sư đoàn. Lại một lần nữa Chúa ban hồng ân cho tôi, nếu họ bắn nhanh thì xe tôi bị cháy rồi. Muôn vàn lần con tạ ơn Chúa.

Sau ngày 30 tháng 4, 1975, tôi cũng là một trong những người bị kẻ chiến thắng bắt đi tù. Trong nhóm 8 anh em cùng vào trường Lê Quang Định trình diện đều thuộc giáo xứ Từ-Đức, nên họ xếp vào một tổ. Sau 3 ngày tập trung ở đây, rồi họ chở chúng tôi giữa đêm khuya về trại gia binh của Sư Đoàn 18 ở Long Giao, Long Khánh. May mắn trong những người tù ở đây có cha Lân, Tuyên Uý của không quân trước đây. Anh em công giáo rất vui mừng và an tâm vì có linh mục ở bên cạnh. Chủ nhật đầu tiên cha dâng lễ ở trong

Xuân Canh DÀn - Page 94 Xuân Canh DÀn - Page 95

phòng, chỉ có vài chục anh em biết đến tham dự, chủ nhật thứ hai, số người tham dự thánh lễ đông quá, phải đứng cả ra sân, cán bộ coi tù biết ÇÜ®c, họ cấm cha Tuyên Uý không ÇÜ®c làm lễ nữa. Từ đó, cha dặn anh em cứ mỗi ngày đến giờ đó thì hiệp ý với cha dâng thánh lễ, và cha đưa Mình Thánh Chúa cho từng nhóm cất giữ. Nhóm của tôi có 8 người ÇÜ®c cha cho 5 Tấm Bánh nhỏ. Chúng tôi đặt trong một hộp, và để trong túi vải nhỏ có giây đeo. Ban ngày đi lao động thì đeo vào cổ, ban đêm thì treo ở tường phía đầu giường, mỗi tối chúng tôi đọc kinh thờ lậy Chúa (luân phiên, mỗi người đeo một tuần).Một hôm đến lư®t tôi ÇÜ®c đeo Mình Thánh Chúa đi lao động. Khi đi đến bãi trống, thì họ ra lệnh tất cả ngừng lại, xếp ba lô, cuốc xẻng vào một hàng, còn người đứng hàng khác tất cả cởi quần áo ngoài ra hết, để họ khám vì có tin báo có người mang vũ khí trong người. Trong lúc họ đang khám, thì anh bạn đứng đàng sau tôi bảo tôi lấy Mình Thánh ra và nuốt hết đi, không chúng xúc phạm đến Chúa thì chết. Tôi đang định làm theo ý anh bạn, nhưng thoáng một giây tôi nghĩ nếu lÃy ra cho vào miệng thì chúng tưởng tôi phi tang tài liệu gì, chắc nó sẽ giết, vì chung quanh những họng súng AK đang chĩa về phía chúng tôi. Tôi thầm thì xin Chúa giúp, chúng con không làm gì ÇÜ®c lúc này. Thôi việc của Chúa, Chúa tự lo. Khi viên cán bộ khám tôi, hắn lôi túi nhỏ ở cổ tôi ra, hắn hỏi cái gì đây? Tôi mở cho hắn coi và nói Bánh. Bánh đeo làm chi vậy? Hắn hỏi. Tôi bảo Bánh vợ tôi gửi cho, tôi ăn còn một ít giữ lại để đỡ nhớ vợ con. Hắn trả lại và buông thõng câu “vớ vẩn”. Tạ ơn Chúa, thế là Chúa đã lo cho chúng

con tai qua nạn khỏi.

Sau một năm bị giam giữ ở Long Khánh, họ phân loại: phần đông bị đưa ra Bắc, chỉ có số ít thuộc các ngành Quân Y, Quân Cụ, Quân Nhu……ÇÜ®c chở tới Thành Ông Năm ở Hóc Môn.. Trước khi chia tay, chúng tôi chia đôi Mình Thánh Chúa: anh em ra Bắc nhận 3 tấm, còn hai người ở lại nhận 2. Ở Hóc Môn ÇÜ®c ba năm thì họ lại chuyển chúng tôi lên rừng Phước Long để phá rừng trồng lúa cho họ. Tôi và anh Trương Tử Phòng ÇÜ®c xếp cùng một tổ và nằm cạnh nhau, dễ dàng cho chúng tôi tôn thờ Mình Thánh Chúa mỗi đêm. Đến một hôm, tổ tôi ÇÜ®c phân công lấy củ mì ở rừng, anh Phòng to con và khoẻ, chỉ một tay cầm cây mì nhổ bật lên, trong khi chúng tôi phải hai tay và mấy lần kéo mới lấy ÇÜ®c. Hôm nay anh phải kéo tới lần thứ ba cây mới bật lên và anh té ngửa ra, đồng thời ộc máu ra miệng, máu tươi và máu cục. Anh em dìu anh về. Trên ÇÜ©ng về anh lại ói một lần nữa. Trước đây một tuần anh có than với anh em anh đau bụng âm ỉ suốt ngày đêm và đi cầu ra máu. Tôi có hỏi anh thuốc gì? Anh nói uống phèn chua, mỗi sáng bụng đói anh pha một muỗng phèn chua vào ly nước lạnh uống, máy tháng nay đều uống như vậy để trừ sốt rét rừng. Như vậy anh bị xuất huyết bao tử và hôm

nay chắc nó bị lủng luôn rồi. Anh Phòng là người ít nói, rất kín đáo, không hề tâm sự với anh em về việc này. Về nhà nằm trên giường người anh mệt lả không ăn uống gì hết. Sáng hôm sau mọi người ra rừng lao động, mấy anh làm bếp ở nhà trông coi anh. Đến 10 giờ có người ra báo anh Phòng chết rồi. Chiều đi làm về, anh em xúm lài lấy ván đóng hòm và tẩm liệm cho anh. Cán

bộ trại bắt phải chôn ngay tối nay, mặc dầu trời mưa to, sấm chớp đùng đùng, anh em dùng cây nứa khô đập dập đốt lửa cho sáng để đi, nhưng chỉ ÇÜ®c một đoạn là đuốc tắt hết, mọi người mò mẫm theo ánh sáng của sấm chớp mà đi, tới huyệt thì nước đã chảy xuống lưng huyệt rồi, đặt anh xuống nổi lềnh bềnh. Thôi đành để anh nằm dưới mưa giá lạnh vậy, sáng mai mấy anh làm bếp sẽ đắp cho anh mồ yên mả đẹp. Đêm đó tôi sực nhớ ra anh Phòng đang giữ Mình Thánh Chúa, tôi hỏi anh làm bếp về vụ này, anh cho biết đã sắp xếp đồ đạc của anh Phòng giao cho quản lý trại, còn Mình Thánh Chúa tôi ăn hết rồi. Thôi thế là hết, bao năm tháng Chúa đã ở với chúng tôi, Chúa cũng bị di chuyển từ trại tù này sang trại tù khác với chúng tôi. Sau một tháng anh Phòng chết, tôi ÇÜ®c về. Tå ơn Chúa, Chúa đã che chở, nâng đỡ và ban cho chúng con cảm thấy an tâm trong hoàn cảnh vô vọng. Riêng con, con cảm nhận ÇÜ®c hồng ân Chúa ban cho con ở bất cứ hoàn cảnh nào trong cuộc đời.

Về nhà sau mấy tháng dưỡng sức, phải đi kiếm việc làm, nhưng chỗ nào cũng từ chối, việc cuối cùng tôi xin và ÇÜ®c chấp thuận là làm trong phòng y tế của trường Đại học Kiến Trúc gần nhà, nhưng nhân viên phụ

Xuân Canh DÀn - Page 96 Xuân Canh DÀn - Page 97

trách phòng lương bảo tôi phải bổ túc sổ hộ khẩu, tôi nói tôi mới đi cải tạo về họ chưa cho hộ khẩu, nhân viên này bảo tôi nếu không có hộ khẩu không làm lương ÇÜ®c, thôi anh ra công an huyện bảo họ cấp cho giấy chứng nhận đang làm hộ khẩu là hợp pháp. Tôi trình bày việc này với công an huyện, nhưng họ nói anh về trường bảo họ cấp cho giấy chứng nhận anh đang làm việc tại trường thì tôi cấp giấy cho..Tôi phải đi lại giữa trường và công an huyện mấy lần, nhưng chỉ để chứng ki‰n họ đá qua đá lại, cuối cùng có anh công an trẻ bảo tôi: thôi chú đừng xin mất công, chính sách của họ là không bao giờ cho sĩ quan chế độ cũ làm việc đâu, chú kiếm chỗ nào thuộc tư gia mà làm. Cuối cùng, tôi xin vào làm ở hợp tác xã vôi, sản xuất vôi. Công việc rất cực, ngày lương chỉ đủ mua ÇÜ®c 2 kí gạo, nhưng dù sao có còn hơn không. Ngày đầu tiên làm việc về nhà mệt không ăn nổi, hai ống chân bị đá văng vào thâm tím, mặc dầu đã đi vớ nhà binh cao tới đầu gối, ngoài quần kaki nhà binh cũng chẳng cản ÇÜ®c, may có người đi ÇÜ©ng thấy tôi vụng về, nên anh ta bảo để anh chỉ cho cách làm không tốn sức mà ÇÜ®c việc. Anh cầm búa, bàn chân xoay cục đá cho mặt phẳng ở trên rồi đập nhẹ vào mặt phẳng, viên đá bể đôi, tôi làm theo anh chỉ và kết quả trông thấy, ngày đó tôi ít mệt. Sau mấy tháng từ khâu đập đá, trộn than, xếp đá vào lò, đốt lò và ra vôi tôi đã thành thạo. Đột nhiên, có người rủ tôi xuống Phú Hòa Đông, Củ Chi để sản xuất vôi cho hợp tác xã lương cao, tôi đồng ý đi liền. Nhưng tới nơi đâu đã có lò vôi, tôi bảo khi nào xây lò xong thì tôi xuống, nhưng Ban Điều Hành muốn tôi phải ở đó họ mới dám xây, sợ xây xong không có thợ đốt lò thì hỏng hết, họ đồng ý trả lương cho tôi mấy tháng ngồi chơi chờ xây lò, cứ việc đọc báo, đi

thăm khu địa đạo, các thắng cảnh ở khu vực này. Họ trả tôi một tháng 120.000 đổng, cơm ăn ba bữa, ngủ nghÌ tåi chỗ, trong khi công nhân ở đó chỉ có 20.000 đồng một tháng.. Sau gần ba tháng xây lò xong mới bắt đầu xếp đá vào lò. Mẻ vôi đầu tiên ra lò, mọi người đều ngạc nhiên không hiểu sao từ cục đá nung lên lại thành cục vôi, nhất là khi bỏ cục vôi vào chậu nước vôi sôi lên sùng sục. Dân chúng ở đây rất nghèo và chất phác, họ xầm xì với nhau: các chú cán bộ người Bắc ai cũng giỏi, chắc họ nghĩ tôi là VC ngoài Bắc. Tưởng đi tù về họ cố tình vùi dập không cho việc làm thì sẽ chết, nhưng cuối cùng Chúa cứu tôi. Làm ÇÜ®c nửa năm thì công an huyện nhắn tôi về làm giấy tờ đi HO sang Mỹ. Đã bao năm chứng kiến dân làng âm thầm vượt biên, nhưng tôi không đủ can đảm để ra đi. Đành chấp nhận cuộc sống đang có, thế rồi lại ÇÜ®c ra đi cách chính thức, đi bằng máy bay như hồi năm 1954. Người ta bảo cái số tôi hên, nhưng tôi tin tất cả đều là hồng ân Chúa ban., Lậy Chúa, tuy hôm nay con xin Chúa hoãn cho con, nếu đẹp lòng Chúa, còn không thì, Chúa gọi, con sẵn sàng hô to, Lậy Chúa, con đây .QN

ÐỔI MỚI TỪ BÊN TRONG

Khi bạn sống bi quan, không hài lòng với chính mình, bạn sẽ dễ sinh ra quạu cọ với ngÜ©i xung quanh và có khi bực mình với cả Thiên Chúa.

Khi bạn sống vui tÜÖi, sống yêu thÜÖng và nhận ra các giá trị Thiên Chúa phú ban cho bạn, bạn sẽ hài lòng với mình và hoà hợp với mọi ngÜ©i. Đời bạn sẽ tÜÖi trẻ lâu, sẽ mang một ý nghĩa trܧc ngÜ©i khác và có giá trị đối với Thiên Chúa.

ĐỔI MỚI TỪ BÊN TRONG LÀ NHÐ THẾ.

Xuân Canh DÀn - Page 96 Xuân Canh DÀn - Page 97

Bõ già Minnesota ThÃm thoát th©i gian Çã qua mau, m¶t næm Çã låi qua Çi, và m¶t næm m§i Çang ljn v§i chúng ta. Trong tâm tình bi‰t Ön, xin chân thành cäm tå Thiên Chúa Ba Ngôi, MË Maria, Thánh Cä, Thánh Anna, Thánh Giuse Hi‹n, ChÜ Thánh Tº ñåo ViŒt Nam, Çã ban xuÓng cho Çoàn con giáo xÙ Thánh Anna / Thánh Giuse Hi‹n muôn vàn Ön lành hÒn xác, chung cÛng nhÜ riêng, và nguyŒn xin cho m¶t næm m§i thánh ÇÙc, bình an và tràn ÇÀy muôn Ön lành hÒn xác cho tÃt cä quš vÎ. Nhìn låi th©i gian qua, không ai trong chúng ta không th‹ cúi ÇÀu cäm tå Ön Chúa và MË vì muôn Ön lành các Ngài Çã thÜÖng ban cho Çoàn con dân ViŒt cûa Giáo XÙ. TØ nh»ng ngày tháng phôi thai v§i hai Cha VÛ Hùng Tôn và Hà ViÍn L¿, cho ljn Cha Phaolô NguyÍn Væn Thân tåi nhà th© Saint Peter Claver, rÒi ljn Cha Phêrô Chu Ng†c Thành tåi nhà th© Thánh Vincent de Paul, cho ljn th©i Cha CÓ Cyrilô VÛ Thanh Thiên, cmc, Cha CÓ Mathia NguyÍn Huy ChÜÖng, Cha Gioakim Ngô Hoàng Khôi, cmc, tØ C¶ng ñoàn cho ljn thành Giáo XÙ, Çoàn con Công Giáo ViŒt tåi vùng Song Thành này Çã qua bao bi‰n Ç°i thæng trÀm. Trong th©i gian Çó, có quš Cha Isidore ñinh Thành B¡c, cmc, Cha Antôn VÛ Kh¡c Long, Cha Anrê ñ‡ Linh Sáng, cmc, Cha Anrê NguyÍn HÒng Ân, cmc và ThÀy Phó T‰ NguyÍn Phúc Nhåc vŠ phøc vø bà con. Giáo xÙ cÛng ÇÜ®c hân hånh Çón ti‰p quš ThÀy vŠ giúp, ThÀy Anthony Phåm Trung HÜng, SJ, ThÀy Tôma Lê Trung Khuê, ThÀy Giuse VÛ Xuân Minh và ThÀy Giuse Maria VÜÖng Thiên QuÓc. Nhà Dòng ñÒng Công cÛng gªi quš ThÀy Louis TrÀn Ng†c Thoåi, cmc, ThÀy Cao VÛ Nghi, cmc,

ThÀy Raymundo NguyÍn H»u Thäo, cmc, ThÀy Gioan Bosco Phåm Trung Th¿c, cmc, rÒi gÀn Çây nhÃt là ThÀy ña Minh NguyÍn Trung Chánh, cmc vŠ phøc vø tåi Giáo XÙ. Gi© Çây quš ThÀy Çã lãnh chÙc Linh Møc cä rÒi. Và Cha Th¿c hiŒn Çang quay vŠ phøc vø Giáo XÙ nhà, Cha Minh tåi St. Adalbert và Cha QuÓc tåi Holy Name of Jesus. Nay ch¡c Cha CÓ Thiên và Cha CÓ ChÜÖng và ThÀy Phó T‰ Nhåc Çang ngÒi bên Chúa và MË, ch¡c các Ngài cÛng mÌm cÜ©i hài lòng nhìn thÃy Çoàn con cái cûa mình ngày m¶t l§n månh, v»ng chãi hÖn lên. Mong hai Cha CÓ và ThÀy ngÒi bên Chúa và MË cÛng ÇØng quên “nói nhÕ” vài câu xin Ön lành cho chúng con. Và Cha B¡c ch¡c cÛng không quên câu chuyŒn ª nhà th© bên phÓ Dupont. Vào m¶t chiŠu dåo phÓ Ç†c kinh, Cha Çã ÇÜ®c mÃy anh bån da mÀu hÕi thæm sÙc khÕe, khi không thÃy làm æn gì ÇÜ®c, Çã mÜ®n tåm Cha Çôi ræng cºa có lë Ç‹ làm k› niŒm! Nghe nhiŠu ngÜ©i k‹ låi, k‹ tØ ngày Ãy, Cha B¡c chúng con hay cÜ©i “mÌm chi” thÃy có duyên hÖn nhiŠu! Còn bÓ Sáng nhà ta thì khi sang nhà th© m§i rÒi, cÛng m¶t chiŠu thu n¡ng ÇËp, cha già thong dong Çi quanh sân nhà th© lÀn chu‡i. Hai anh bån da mÀu cÛng ljn làm quen, ôm cha âu y‰m, và løc l†i kh¡p ngÜ©i, thÃy ch£ng có gì ngoài xâu chu‡i Mân Côi, hai bån ta b‰ Cha lên, làm Cha kêu cÙu Àm lên v§i Cha ñán, “Anh Öi, cÙu em v§i!” TØ ngày Ãy, ch£ng có Cha nào dám léng phéng ra džc kinh ngoài Çài MË hay tän b¶ trܧc nhà XÙ sau gi© LÍ chiŠu n»a. ThiŒn tai, thiŒn tai! Ngày 6 tháng 9 næm 1987 là ngày chính thÙc cung hi‰n Thánh ñÜ©ng Chân Phܧc Tº ñåo Giuse Hi‹n tåi phÓ Dupont. Và sau LÍ Phong Thánh cûa ChÜ Thánh Tº ñåo ViŒt Nam,

Nh»ng Ngày Tháng Qua

Xuân Canh DÀn - Page 98 Xuân Canh DÀn - Page 99

thì Giáo XÙ ÇÜ®c ñÙc T°ng John R. Roach ra s¡c lŒnh thành lÆp Giáo XÙ Thánh Giuse Hi‹n vào ngày 28 tháng 10 næm 1987. Sau nh»ng tháng ngày xum vÀy tåi ngôi Thánh ñÜ©ng Thánh Giuse Hi‹n tåi phÓ Dupont, cha con låi lang thang Çi tìm t° Ãm m§i cho Giáo XÙ. Lš do ÇÖn giän là con cái ngày m¶t Çông thêm, dân sÓ cûa Giáo XÙ tæng dÀn, ngôi Thánh ñÜ©ng cÛ không th‹ dung nåp ÇÜ®c thêm n»a, nên con cái phäi Çi tìm ch‡ th© phÜ®ng m§i cho xÙng h®p. T°ng Giáo PhÆn Çã thÜÖng tình gi§i thiŒu các nÖi các chÓn, tØ nhà th© Our Lady of Victory, sau này cha khánh thÜ©ng qua dâng LÍ hàng tháng cho các em trÜ©ng Elizabeth Seton, cho ljn khoäng ÇÃt bên xa l¶ mà Giáo XÙ chúng ta Çã có th©i ÇÎnh mua Ç‹ xây cÃt nhà Chúa. Nhà th© Our Lady of Victory thì ÇËp, m§i mÈ, tuy có ÇiŠu hÖi nhÕ so v§i dân sÓ cûa xÙ nhà, tuy có bãi ÇÆu xe r¶ng rãi, có nhà trÜ©ng khang trang, và có cä m¶t tu viŒn nho nhÕ dÍ thÜÖng. Bà con xÙ nhà Çã kéo sang dâng LÍ ª Çó cä tháng tr©i Ç‹ xem thº tình th‰ ra sao. NhÛng có lë bà con xÙ MÏ thÃy con dân ViŒt ta Çông hÖn nên Çâm lo s® mÃt nhà th©, h† rû nhau Çi LÍ nhà th© cûa h† Çông hÖn trܧc. Vì th‰ nên m¶ng di chuy‹n ljn Our Lady of Victory không thành. Ta låi vŠ t¡m tåm ao nhà vÆy. ChÆt nhÜng vÅn Ãm cúng dåt dào tình thÜÖng. Thiên ñàng là vÆy Çó. Sau m¶t th©i gian, T°ng Giáo PhÆn thÜÖng quá nên gi§i thiŒu Giáo XÙ Saint Anne cho bà con xÙ nhà. ñây thÆt là m¶t Ön lành Chúa, MË thÜÖng ban cho con cái các Ngài. Giáo XÙ Saint Anne không xa l¡m v§i xÙ cÛ chúng ta. Cùng trong thành phÓ, chÌ cách nhau không ÇÀy 10 phút xe. ñi qua Çi låi vÅn thÃy nhà th© cÛ thân thÜÖng bên cånh nhà th© giáo xÙ Ascension k‰ bên. Cha Khôi và Cha Sáng Çã dÅn con cái sang tham quan nhà th© và giáo xÙ Saint Anne. Bà con giáo dân MÏ ta cÛng h‰t lòng “Welcome” dân con ViŒt mình. Sau nh»ng tháng ngày hai h† làm quen v§i

nhau, Çi qua Çi låi, h†p t§i h†p lui, cä hai bên MÏ - ViŒt ÇŠu nhÆn ra m¶t ÇiŠu, Giáo H¶i là ngôi nhà chung cûa h‰t m†i ngÜ©i, không phân biŒt tÜ°i tác, màu da chûng t¶c, nên tÃt cä ÇŠu vui vÈ ÇÒng š cä hai tay hai chân d†n vŠ chung sÓng v§i nhau dܧi mái Ãm cûa ngôi Thánh ñÜ©ng Thánh Anna, tØ Çây, së ÇÜ®c mang tên Saint Anne / Thánh Giuse Hi‹n. ñây là m¶t ngôi Thánh ñÜ©ng gÓc Pháp, nên cách xây cÃt, trang trí trong ngoài trông thÆt trang nghiêm, c° kính, Çåo måo, dÍ thÜÖng. Næm ngoái, 2009 Giáo XÙ Çã dâng LÍ mØng 125 næm k› niŒm ngày thánh hi‰n Thánh ñÜ©ng Saint Anne. NhÜ vÆy chúng ta cÛng Çû hi‹u Giáo XÙ và nhà th© Çã có lâu Ç©i nhÜ th‰ nào rÒi. Chung quanh có vÜ©n cÕ hai bên nhà th©, có sân ÇÆu

xe nhÕ bên cånh và có ngôi trÜ©ng h†c cho thuê, có nhà xÙ Çàng hoàng. Khi dân con ViŒt - MÏ thÕa thuÆn chung sÓng v§i nhau dܧi mái Ãm Saint Anne / Thánh Giuse Hi‹n, ñÙc T°ng Harry J. Flynn Çã chính thÙc b° nhiŒm Cha Piô NguyÍn Quang ñán, CMC làm Chánh XÙ cûa Giáo XÙ. Trܧc Çó Cha Patrick Griffin

Çã cai quän Giáo XÙ Saint Anne, nay Ngài vui vÈ và thân tình trao låi quyŠn Chánh XÙ cho Cha ñán, và Cha Andrê ñ‡ Linh Sáng ti‰p tøc phøc vø trong chÙc vø Phó XÙ. Cha Joakim Ngô Hoàng Khôi, cmc sau khi hoàn thành nhiŒm vø Cha XÙ cûa Giáo XÙ Thánh Giuse Hi‹n, và thu x‰p cho th©i gian chuy‹n ti‰p, tìm ki‰m và chuÄn bÎ cho hai giáo xÙ, Çã nhÆn nhiŒm vø vŠ Giáo XÙ Khi‰t Tâm MË tåi Lincoln, Nebraska. Xin cám Ön Cha Çã hy sinh v§i chúng con bao næm, và Çã vÃt vä lo cho Giáo XÙ có nÖi chÓn sinh hoåt m§i. Chúc Cha thành công trong nhiŒm vø chû chæn cûa Giáo XÙ m§i Ça dång và cÀn bàn tay hàn g¡n cûa m¶t vÎ møc tº thánh ÇÙc. Giáo XÙ luôn nh§ Cha nhiŠu. Ngày 3 tháng 7 næm 2005 là ngày “Installation,” Cha ñán và Cha Sáng chính thÙc

Xuân Canh DÀn - Page 98 Xuân Canh DÀn - Page 99

lãnh nhÆn Giáo XÙ. TØ ngày vŠ chung sÓng tåi xÙ m§i, cä hai s¡c dân MÏ và ViŒt sÓng thÆt thân tình, cªi mª và bi‰t Ön quš tr†ng lÅn nhau. ñây là m¶t Ön lành Chúa, MË ban cho. Thú thÆt kÈ hèn này tuy sinh sau ljn mu¶n, nh»ng ngày ÇÀu luôn s® hai bên së không thoát khÕi nh»ng hi‹u lÀm, va chåm, vì bÃt ÇÒng ngôn ng», bÃt ÇÒng væn hóa, khác biŒt cävŠ hình thÙc th© phÜ®ng trong các Thánh LÍ và gi© kinh cûa hai bên. Bån MÏ ta thì gi© giÃc h£n hòi, kinh nguyŒn, Thánh LÍ cÙ theo nŠ n‰p mà làm. Còn dân ViŒt ta thì nhiŠu sáng ki‰n, nhiŠu rܧc sách, tïnh tâm các gi§i, và nhà th© là tâm Çi‹m cho m†i tø h†p, sinh hoåt cûa m†i ngÜ©i, m†i Çoàn th‹, h¶i Çoàn trong Giáo XÙ. Nên nhà th© chính là m¶t gia Çình l§n cho m†i tÀng l§p, là m¶t cái nôi Ç‹ th‰ hŒ trÈ dõi theo bܧc chân cûa các bÆc Çàn anh mà Çi lên. Giáo dân MÏ thì ljn gi© LÍ là tø h†p dâng Thánh LÍ, sau Çó ai vŠ nhà nÃy, còn dân ViŒt ta, thì trܧc gi© kinh gi© LÍ, là gi© bà con tø h†p, thæm hÕi, chuyŒn trò thân tình, sau gi© kinh, LÍ là lúc bà con hàn huyên tâm s¿ bên ly trà nóng, bên tách cà phê Ãm, hay bên ° bánh mì thÎt ngu¶i, bên cái bánh ú, bánh tét thÖm ngon. RÒi Thi‰u Nhi sinh hoåt, các em L§p Giáo Lš ViŒt Ng» theo h†c, H¶i Phø Huynh H†c Sinh, Çoàn Dâng Hoa, các h¶i Çoàn nhÜ H¶i Cao Niên, Nhóm Cana, ñoàn Hܧng ñåo, Thi‰u Nhi, ñoàn Liên Minh Thánh Tâm, H¶i Các Bà MË, nhóm Cursillô, Ban Phøng Vø, H¶âi Ái H»u Bùi Chu, các l§p h†c Tân Tòng, Giáo Lš Hôn Nhân, H¶i Bäo VŒ ÷n Thiên TriŒu, H¶i TÜÖng T‰, Ban ThØa Tác Viên Thánh Th‹, Nhóm Emmau, Các H¶i ñoàn TrÈ, ban C¡m Hoa, ban Bäo Trì, Ki‰n Thi‰t, KÏ ThuÆt, Trang Trí, Âm Thanh, Ánh Sáng, Væn NghŒ, H¶i Ch®, H¶i Xuân, Ban Gây QuÏ, ñåo Binh HÒn NhÕ, Ban TrÆt T¿/Ti‰p Tân, quš Giáo Khu Phêrô, Gioan Tông ñÒ, Giacôbê, Mathêu, Marcô, Anrê, Luca và Phaolô, và các Ca ñoàn (Giáo XÙ tôi có nh»ng 5 Ca ñoàn Çó nha, Giuse Hi‹n, MÅu Tâm,

Têrêsa, Cecilia, và Seraphim, quš vÎ nào muÓn ghi danh gia nhÆp Ca ñoàn nào thì xin m©i, mau chân còn ch‡, chÆm chân thì h‰t, ai muÓn vô cä 5 Ca ñoàn cÛng welcome luôn!) thôi thì cÙ tíu tít sinh hoåt các ngày ThÙ Bäy và Chúa NhÆt m‡i tuÀn. Lúc ÇÀu thú thÆt tôi cÛng hÖi lo lo không bi‰t quš vÎ giáo dân Hoa Kÿ có hi‹u cho nŠ n‰p sinh hoåt cûa mình không, vì thÃy h† quá thÀm l¥ng, nhÜng dÀn dà hai bên hi‹u nhau, quš vÎ MÏ låi quš m‰n dân ViŒt ta quá chØng. Lúc nào cÛng thÃy h† cäm Ön Chúa, MË Çã cho dân ViŒt vŠ làm sÓng låi Giáo XÙ Saint Anne cûa h†. Có nh»ng gia Çình sinh hoåt trong Giáo XÙ Saint Anne Çã mÃy Ç©i rÒi, hay con cháu l§n lên Çi xa, thành Çåt trong Ç©i sÓng xã h¶i, nhÜng h† vÅn không quên nguÒn gÓc cûa giáo xÙ h†. Nay thÃy bà con ta vŠ làm cho giáo xÙ sÀm uÃt h£n lên, sinh hoåt sÓng

Ƕng, các cø MÏ ai cÛng khen, cÛng quš m‰n dân ViŒt ta. Âu Çó cÛng là m¶t Ön lành Chúa và MË ban cho. Cha ñán và Cha Sáng hai Cha cÛng cÓ g¡ng t° chÙc nh»ng sinh hoåt sao cho phù h®p và mang låi ích l®i ch£ng nh»ng phÀn hÒn mà cä phÀn xác n»a cho h‰t m†i ngÜ©i, tØ già ljn trÈ, ViŒt cÛng nhÜ MÏ.

Cha ñán thì cÀn cù thæm vi‰ng ban các Bí Tích, Thánh LÍ và các gi© kinh, gi© ChÀu Thánh Th‹ cho cä hai bên MÏ-ViŒt. Còn Cha Sáng thì nhÅn nåi siêng næng v§i chi‰c xe cÛ kÏ trên 10 tu°i Ç©i ngày ngày l¥n l¶i Çi thæm vi‰ng nh»ng kÈ liŒt lào, ngÜ©i y‰u bŒnh, hay anh chÎ em chÜa bi‰t Chúa. Nh© s¿ cÀn cù, lòng thánh thiŒn cûa các Cha, mà Giáo XÙ m‡i ngày m¶t thæng ti‰n hÖn vŠ m†i m¥t. Anh em ñoàn Liên Minh Thánh Tâm và m¶t sÓ Quí VÎ Çã ra công sºa sang con ÇÜ©ng bên cånh hông nhà th©, làm các bÒn hoa, trÒng hoa trÒng cänh cho ÇËp m¡t bà con, chuÄn bÎ làm Çài MË La Vang. Sau hai næm miŒt mài ra công xây Ç¡p Giáo XÙ cä phÀn hÒn lÅn phÀn xác, Cha ñán Çã ÇÜ®c anh em Dòng ñÒng Công tín nhiŒm bÀu cº Cha

Xuân Canh DÀn - Page 100 Xuân Canh DÀn - Page 101

vào chÙc vø trong H¶i ñÒng Quän TrÎ cûa Dòng. Cha Çã vŠ ViŒt Nam phøc vø Dòng trong nhiŒm vø m§i, và nhà Dòng Çã chuy‹n Cha Hilariô M. nguyÍn häi khánh, cmc tØ Giáo XÙ N» VÜÖng Tº ñåo ViŒt Nam, Denver, Colorado vŠ thay th‰. Cha khánh Çã ljn vào ngày áp lÍ Giáng Sinh næm 2007 trong tuy‰t lånh cûa miŠn B¡c MÏ. Và m¶t tuÀn sau Çó, Cha ñán Çã lên ÇÜ©ng chuÄn bÎ vŠ nhà Dòng trong nhiŒm vø m§i, và cha khánh thay th‰ chính thÙc vào ngày ÇÀu næm DÜÖng LÎch 2007. Xin chân thành ghi ân Cha ñán, ngÜ©i Çã vÃt vä hܧng dÅn chúng con trong nh»ng ngày ÇÀu chÆp ch»ng hai Giáo XÙ ngÒi låi v§i nhau. Chúc Cha thành công trong viŒc phøc vø Chúa và MË trong nhiŒm vø Dòng trao phó cho Cha. Quš Cha ljn rÒi quš Cha Çi, nhiŒm vø ngÜ©i Tông ñÒ là vÆy. Sau nhiŠu næm l¥n l¶i không quän ngåi vÃt vä, lo cho các linh hÒn, thæm vi‰ng kÈ liŒt lào, an ûi ngÜ©i y‰u bŒnh, Cha Sáng Çã nhiŠu lÀn phäi Çi bác sï m° m¡t, Cha Çã r©i Giáo XÙ Ç‹ vŠ nhà Dòng nhÆn nhiŒm vø m§i, và Cha Gioan Boscô Phåm Trung Th¿c Çã tØ New York lên thay vào ÇÀu næm 2009. Cha nhiŠu tài, trÈ trung, nhanh nhËn, Çåo ÇÙc tÓt lành, hy v†ng Cha së thành công trong viŒc giúp Ç« các linh hÒn. Xin ghi ân cÓ Sáng, bao ngÜ©i nh§ Ön Cha, nhÃt là lòng nhiŒt thành lo l¡ng, sæn sóc cho tha nhân cûa Cha Çã mang nhiŠu linh hÒn vŠ v§i Chúa. Cám Ön Cha nhiŠu. Mong Cha ti‰p tøc sÙ mång Çem Chúa ljn v§i tha nhân tåi vùng n¡ng Ãm Cali. Hè næm 2008 Giáo XÙ ÇÜ®c hân hånh Çón ThÀy Dominic M. NguyÍn Trung Chánh, cmc phøc vø tåi xÙ nhà. ThÀy là m¶t tu sï thánh ÇÙc, vui vÈ, hoåt bát, và cÀn cù siêng næng trong m†i công tác cûa Giáo XÙ. Không ai không th‹ cäm Ƕng khi thÃy ThÀy xÙ vÃt vä lo Ç° rác, thu nhà, nÃu nܧng cÖm canh cho bà con phøc vø H¶i Ch® Giáo XÙ khÕi Çói. Ngày låi ngày ThÀy cÀn cù làm gÜÖng cho chúng con trong tinh thÀn phøc vø hæng say vì Chúa cûa ThÀy. Tå Ön Chúa và MË Çã ban cho chúng con m¶t tÃm gÜÖng tÓt lành nhÜ ThÀy. Bây gi© phäi g†i là Cha Chánh rÒi. Mong Cha có dÎp vŠ låi thæm Giáo XÙ chúng con. Bà

con ai cÛng nh§ ljn Cha nhiŠu. Các cø MÏ cÙ hÕi: “How’s Dominic? When is he going back here with us?” Cha Khánh ti‰p tøc công viŒc phøc vø xÙ nhà, LÍ MÏ, LÍ ViŒt, sau này còn phäi kiêm thêm LÍ hàng tháng cho các em trÜ©ng thánh Elizabeth Seton tåi nhà th© Our Lady of Victory, may mà sau hÖn m¶t næm nhà trÜ©ng Çóng cºa vì không Çû tiŠn trang träi nên ÇÜ®c b§t Çi LÍ ti‰ng Tây. Tuy nhiên bên Giáo XÙ Ascension cånh nhà th© cÛ ÇÜ©ng Dupont låi thi‰u Linh Møc, nên cha ti‰p tøc dâng LÍ cho h† các sáng trong tuÀn và các Thánh LÍ an táng bÃt ch®t. Coi b¶ xÙ lâu Ç©i nên m‡i næm cÛng c« hÖn 20 ông bà già vŠ chÀu Chúa. CÛng Çû viŒc làm lai rai. Tå Ön Chúa, MË, khÕi phäi thÃt nghiŒp! ChÌ t¶i nghiŒp cho các cø MÏ phäi nghe cha ViŒt ta dâng LÍ rÒi giäng, nói líu cä lÜ«i mà ch£ng hi‹u L©i Chúa ljn ÇÜ®c bao nhiêu tai! Thôi viŒc Chúa Ç‹ Ngài lo, còn mình thì có bao nhiêu làm bÃy nhiêu! Giáo XÙ cÛng xúc ti‰n viŒc làm Çài MË La Vang nhÜ š ÇÎnh th©i Cha ñán Çã mong ܧc. Cha xÙ khánh phäi cho khiêng tÜ®ng MË La Vang ra Ç‹ cånh bàn th© gÀn 2 tháng cho bà con chiêm ng¡m MË, nhÃt là cho bà con giáo dân MÏ có dÎp làm quen v§i MË La Vang. Sau hÖn hai tháng không thÃy ai phän ÇÓi hay lên ti‰ng bæn khoæn gì cä, th‰ là cha con b¡t ÇÀu thi hành viŒc làm Çài MË. Anh em ñoàn Liên Minh Thánh Tâm và quš vÎ häo tâm Çã hàng tuÀn ljn, tay xÈng, tay cuÓc, tay cào, tay Çøc . . . vun Ç¡p trÒng cây, trÒng cänh, trÒng hoa, và xây Çài MË. ñúng cuÓi tháng Næm, tháng Hoa cûa MË næm 2008, Giáo XÙ Çã rܧc và dâng Thánh LÍ tr†ng th‹ ngoài tr©i và làm phép tÜ®ng Çài kính MË. TØ nay bà con ViŒt - MÏ hàng ngày có dÎp quây quÀn bên thánh tÜ®ng MË La Vang cÀu nguyŒn. Bà con xÙ MÏ cÛng rÃt quš m‰n MË La Vang, và cÀu nguyŒn v§i MË thÜ©ng xuyên. VÜ©n hoa quanh Çài MË cÛng ÇÜ®c m†i ngÜ©i trÒng tÌa, chæm sóc kÏ càng thÆt tÜÖi mát, ÇËp m¡t. Tå Ön Chúa, tå Ön MË, và cám Ön anh chÎ em Çã hy sinh làm ÇËp khuôn viên Çài MË. ThØa th¡ng xông lên, bà con ta Çang làm ÇËp vÜ©n hoa trܧc nhà xÙ, v§i mong ܧc së làm

Xuân Canh DÀn - Page 100 Xuân Canh DÀn - Page 101

Çài kính Thánh Cä tåi Çó. Mong ÇÜ®c nhÜ vÆy. ñây là m¶t Giáo XÙ Ça dång, có cä ViŒt lÅn MÏ, nên công viŒc hÖi có phÀn t‰ nhÎ Çôi chút. Tå Ön Chúa, MË và Thánh Cä, m†i s¿ qua nh»ng bܧc ÇÀu tìm hi‹u nhau, nay Çã tåm °n ÇÎnh. Giáo XÙ có m¶t ngôi trÜ©ng, nhÜng cho thuê. Nên cÛng có chút tiŠn còm mang vŠ cho Giáo XÙ. ChÌ t¶i cho các em Thi‰u Nhi và các l§p Giáo Lš ViŒt Ng», ngày m¶t Çông, mà phòng h†c quá chÆt, næm nay con sÓ h†c sinh là hÖn 420 em. CÙ m‡i chiŠu Chúa NhÆt thÃy các ThÀy, Cô và các em x‰p hàng vào các l§p h†c, kÈ hèn này thÆt cäm Ƕng. V§i hoàn cänh chÆt ch¶i, phòng l§p thi‰u thÓn, mà còn có bi‰t bao ThÀy, Cô hy sinh xung phong giúp Ç« con em, và bi‰t bao quš vÎ Phø Huynh s¤n sàng hy sinh cho con em mình theo h†c Giáo Lš, ViŒt Ng» và sinh hoåt Thi‰u Nhi, thÆt là m¶t gÜÖng sáng tÓt lành. Vì ch‡ chÆt, nên ñoàn Thi‰u Nhi phäi sinh hoåt vào các chiŠu thÙ Bäy. Cha mË, con cái, các Trܪng xúm xít sinh hoåt thÆt tÓt lành. HiŒn nay con sÓ các em là trên 150 em. Mong ܧc ñoàn së m‡i ngày thæng ti‰n Ç‹ giúp Ç« các em. Næm nay Chúa và MË ban Ön lành nên sÓ ThÀy, Cô và các Trܪng, tình nguyŒn giúp con em chúng ta thÆt Çông. ñây là m¶t Ön lành Chúa, MË và Thánh Cä ban cho xÙ nhà,và là m¶t s¿ khích lŒ l§n lao cho con em chúng ta. Xin cám Ön quš ThÀy, Cô, quš Trܪng, Ban Phø Huynh H†c Sinh, và quš vÎ Phø Huynh rÃt nhiŠu. “Tre già mæng m†c,” hy v†ng së có nhiŠu ngu©i ti‰p tay giúp Ç« trong viŒc hܧng dÅn và giáo døc con em chúng ta. Con sÓ các gia Çình cûa Giáo XÙ cÛng tæng thêm. HiŒn nay có 776 gia Çình giáo dân ViŒt ghi danh trong Giáo XÙ, và có 82 gia Çình

giáo dân MÏ ghi danh. T°ng c¶ng cä ViŒt lÅn MÏ chúng ta có 858 gia Çình tÃt cä, và con sÓ còn Çang tæng thêm. “ñÃt lành chim ÇÆu.” Gia Çình chúng con, càng Çông càng vui càng thánh thiŒn. Tå Ön Chúa, MË và Thánh Cä. VŠ hiŒn kim, cám Ön Chúa, MË và cám Ön lòng häo tâm Çóng góp cûa quš vÎ hàng tuÀn, trong các dÎp Ç¥c biŒt, và nhÃt là nh© vào ÇÒng tiŠn cho thuê nhà trÜ©ng, nên Giáo XÙ cÛng tåm g†i là có “bát æn bát úp,” nên chÜa ljn n‡i phäi “XÆp tiŒm!”. Tuy nhiên, næm nay nhà trÜ©ng Çã d†n Çi nÖi khác, nên cÛng cÀn ljn s¿ Çóng góp tích c¿c cûa bà con nhiŠu hÖn n»a. ñôi khi, kÈ hèn này có cäm tܪng, chúng ta n‰u không ti‰t kiŒm trong các khoän tiêu xài, và n‰u không tích c¿c Çóng góp thêm, thì có lë së có ngày bát æn không có, mà bát úp cÛng tiêu tùng luôn! M¶t thí dø Çi‹n hình, næm rÒi, næm 2009, t°ng c¶ng tiŠn bà con Çóng góp cho Giáo XÙ hàng tuÀn, tiŠn thu trong H¶i Ch® Xuân, tiŠn thu bán quán hàng tuÀn, t°ng c¶ng là $260,000. Trong khi Çó thì chi ra cho các khoän, ÇiŒn nܧc, và bäo trì, sºa ch»a,và các khoän khác, chung chung là tiŠn xài thì lên ljn $429,000! N‰u không có khoän $180,000 tiŠn thuê trÜ©ng h†c thì chúng ta së bÎ lûng túi dài dài. Chung chung thì tình hình tài chánh cûa XÙ nhà chÜa ljn n‡i phäi báo Ƕng bÆt Çèn ÇÕ, nhÜng n‰u không tích c¿c Çóng góp thêm, không cÄn thÆn trong các chi phí, thì có lë cÛng së có ngày chúng ta së nhÜ các giáo xÙ bån quanh vùng, phäi gi§i hån các khoän chi tiêu låi. Mong XÙ ta së không Çi vào tình trång này. Ai cÛng bi‰t bà con chúng ta Çã Çóng góp rÃt nhiŠu, tØ các Thánh LÍ, l©i cÀu nguyŒn, ljn chung tay trong các sinh hoåt cûa Giáo XÙ, và Çóng góp

Xuân Canh DÀn - Page 102 Xuân Canh DÀn - Page 103

trong các công tác, r¶ng tay trong viŒc Çóng góp tài chánh cho Giáo XÙ. Чc mong quš vÎ r¶ng tay Çóng góp, giúp Ç« cho XÙ nhà thêm chút n»a. Xin Chúa, MË và Thánh Cä chúc lành và trä công b¶i hÆu cho lòng häo tâm cûa quš vÎ. HiŒn tåi, Ç‹ giäi quy‰t nån thi‰u ch‡ ÇÆu xe, Giáo XÙ Çã mua xong mi‰ng ÇÃt bên cånh nhà th© Ç‹ làm ch‡ ÇÆu xe. Næm qua Çã mua xong các cæn nhà cûa lô ÇÃt và Çã thuê xe ûi cÛng nhÜ d†n dËp Ç‹ chuÄn bÎ làm ch‡ ÇÆu xe. ñang làm ÇÖn xin phép thành phÓ. Trên nguyên t¡c thành phÓ Çã ÇÒng š, hy v†ng mùa hè này có th‹ khªi công và bà con có thêm ch‡ ÇÆu xe thoäi mái hÖn. ChÜÖng trình picnic cûa Giáo XÙ vào trung tuÀn tháng 7 m‡i næm ngoài hÒ và chÜÖng trình 3 ngày H¶i Ch® cuÓi tháng 8 ÇÜ®c bà con hܪng Ùng nhiŒt thành. Ngày Picnic cûa Giáo XÙ cÛng vui nh¶n. Sau Thánh LÍ ngoài ÇÃt tråi, thì bà con cao niên, bô lão ngÒi chia xÈ nhâm nhi món æn thÙc uÓng cây nhà lá vÜ©n, tâm tình chuyŒn trò to nhÕ, còn Çám trai trÈ thì ra tranh tài tåi sân banh và các trò chÖi theo các nhóm. Khung cänh thÆt thân tình. CuÓi tháng 8 là 3 ngày H¶i Ch® cûa XÙ nhà. Næm trܧc quán “Giä CÀy” cûa bÓ già Håp Çã Ç¡t khách b¶n. Næm nay Çoàn Liên Minh Thánh Tâm näy ra sáng ki‰n làm quán “Dê,” v§i các món Dê Xào Læn, LÄu Dê, Ti‰t Canh Dê, do ÇÀu b‰p ñông, Çã bán h‰t såch. Quán Eggroll, Bún ThÎt Nܧng, Chåo Tôm cûa các Bà MË, quán Bún Riêu cûa Khu Gioan Tông ñÒ cÛng h‰t såch tØ tÓi thÙ Bäy, làm hai ông chû quán Dê và quán Bún Riêu Çang Çêm phäi ù té chåy ra ch® mua ÇÒ vŠ làm ti‰p cho ngày mai. Các quán khác cûa quš Khu, quš H¶i ñoàn, cûa các Ca ñoàn Têrêsa, Cêcilia, và Seraphim, cûa Nhóm Cana, các gian hàng cûa Thi‰u Nhi, quán CÖm Bình Dân cûa gia Çình bÓ Son, quán Hot Dog và Corn- on -the Cob

cûa các ông bà MÏ cÛng ÇÜ®c m†i ngÜ©i chi‰u cÓ h‰t såch. Ngoài ra quÀy hàng cûa Ban Y T‰ C¶ng ñoàn cÛng Ç¡t khách thæm vi‰ng và chÄn bŒnh. Các møc væn nghŒ væn gØng, ca sï nhà, ca sï tÌnh, ca vÛ nhåc kÎch cÛng ÇÜ®c bà con tham gia vui vÈ cä làng. Tå ÷n Chúa và MË. Hàng tuÀn nhìn thÃy cänh các em Thi‰u Nhi, Giáo Lš ViŒt Ng» sinh hoåt, thÃy các ThÀy, Cô và các Trܪng hy sinh vÃt vä cho các em, và thÃy anh chÎ em trong Ban TrÆt T¿/Ti‰p Tân không nŠ quän n¡ng mÜa lên phøc vø, thÆt cäm Ƕng. Và nhÃt là thÃy các anh chÎ em các Ca ñoàn, nhÃt là 2 Ca ñoàn không trÈ, nhiŠu vΠljn

tu°i ông n¶i, ông ngoåi, tu°i bà ngoåi, bà n¶i, con cháu ÇÀy nhà, vÅn hæng say tÆp tành, “hát hÕng”, Ãy quên, hát hay ÇŠu ÇŠu. N‰u Çây không phäi là Ön lành Chúa, MË ban cho, thi không hi‹u phäi g†i là gì m§i Çúng. Xin tå Ön Chúa, MË và cám Ön tÃt cä quš vÎ. H¶i Các Bà MË Công Giáo và anh em ñoàn Liên Minh Thánh Tâm cÛng hæng say ti‰p tay xây Ç¡p Giáo XÙ. Hàng næm trong nh»ng dÎp Tïnh Tâm mùa V†ng, mùa Chay, hay các dÎp lÍ låc, quš ông bà anh chÎ ÇŠu hæng say dÃn thân phøc vø cho XÙ nhà. Xin cám Ön quš vÎ tÃt cä. Các bà các chÎ cûa H¶i

Các Bà MË thì vÃt vä lo l¡ng cho công viŒc bán quán hàng tuÀn gây quÏ cho XÙ nhà. Còn anh em ñoàn Liên Minh Thánh Tâm thÆt hæng hái dÃn thân không nŠ quän th©i ti‰t, trong các công tác làm ÇËp Giáo XÙ. TØ Çào ÇÃt, khuân Çá, trÒng cây, trÒng hoa cänh làm ÇËp khuôn viên Çài MË, vÜ©n hoa nhà XÙ, làm Çài MË, cho ljn công tác thu d†n hÀm nhà Th©, thu d†n såch së khu nhà cÛ bên phÓ Dupont, hì høc sºa ch»a Çèn Çóm nhà th©, sºa sang các l§p h†c, cho ljn Çóng bàn Çóng gh‰, g¡n ÇiŒn nܧc cho quán hÀm nhà Th©, d¿ng lŠu chõng, sân khÃu cho væn nghŒ, sàn cho

Xuân Canh DÀn - Page 102 Xuân Canh DÀn - Page 103

LÍ ngoài tr©i, , . . . Thôi thì Çû m†i viŒc, ch£ng có tuÀn nào mà không có anh em xæn tay áo lên công tác thu d†n, làm ÇËp nhà Chúa. Quanh Çi quÄn låi, ban Ki‰n Thi‰t, ban Bäo Trì, ban Sºa Ch»a Tu B°, Ban Âm Thanh, Ánh Sáng, Trang Trí, và cuÓi cùng là ban VŒ Sinh Thu D†n, ai muÓn g†i ban gì cÛng ÇÜ®c, ngó Çi ngó låi cÛng là mÃy khuôn m¥t thân thÜÖng cûa anh em ñoàn lên công tác. Cám Ön anh em nhiŠu l¡m. Чc mong có nhiŠu ngÜ©i gia nhÆp ñoàn Ç‹ ñoàn có thêm tay thêm chân phø giúp trong các công tác. Và cÛng ܧc mong, ai cÛng tâm niŒm, Çây là Giáo XÙ cûa chúng ta, Ç‹ cùng chung tay góp sÙc giúp nhau xây Ç¡p nhà Chúa. ñØng khoán tr¡ng cho m¶t sÓ anh chÎ em không thôi. Trách nhiŒm chung cûa m†i ngÜ©i mà! Mong ÇÜ®c nhiŠu cánh tay Çóng góp trong các công tác hÖn n»a. Song song v§i công viŒc bên ngoài, phÀn Çåo thì Giáo XÙ cÛng ti‰n tri‹n nhiŠu. Các dÎp LÍ, Tïnh Tâm mùa V†ng, mùa Chay, Ng¡m ÇÙng TuÀn Thánh, ñóng ñanh, Táng Xác Chúa trong mÒ, và chÜÖng trình rܧc Thánh TÜ®ng MË Fatima vŠ Giáo XÙ m‡i næm vào tuÀn cuÓi tháng Næm vÅn ÇÜ®c bà con hæng say thi hành. ChÜÖng trình Tràng Kinh Mân Côi SÓng cûa tháng MÜ©i cÛng ÇÜ®c m†i ngÜ©i hܪng Ùng sÓt sáng. Ngoài ra chÜÖng trình thæm vi‰ng quš ông bà anh chÎ em y‰u bŒnh, hay nh»ng ngÜ©i già y‰u mà Cha Sáng sÓt sáng thúc ÇÄy, vÅn ÇÜ®c cha khánh và m¶t sÓ quš ông th¿c hiŒn hàng tuÀn. M‡i tuÀn cha xÙ và m¶t sÓ quš ông tháp tùng vÅn ÇŠu Ç¥n Çi thæm vi‰ng các gia Çình. Hàng tuÀn cø Th†, cø Cº, cø CÜÖng, cø Son, cø SÖ, cø ñåt, cø Hoàng, cø Bách, m¶t Çôi khi có cø trÈ Sûng theo n»a, ÇŠu khæn gói quä mܧp theo cha xÙ dong ru°i Çi thæm m†i ngÜ©i. Có hôm thì có cÖm æn, có hôm thì . . . . diet cho nhÕ bøng cho tiŒn. NhÜng m†i ngÜ©i ÇŠu vui vÈ và sÓt sáng lên ÇÜ©ng m‡i tuÀn. ñoàn Liên Minh Thánh Tâm cÛng có chÜÖng trình hàng tháng Çi thæm anh em y‰u bŒnh. Cám Ön quš vÎ häo tâm và anh em ñoàn Liên Minh Thánh Tâm Çã hܪng Ùng chÜÖng trình vi‰ng thæm bác ái này. Mong chÜÖng trình này së ÇÜ®c

duy trì mãi Ç‹ mang Chúa ljn v§i tha nhân. Song song v§i viŒc thæm hÕi, m‡i næm, dÎp Xuân vŠ, m¶t sÓ quš cø và cha xÙ låi khæn gói bánh chÜng cø Håp, bánh tét nhà xÙ, Çi thæm vi‰ng, chúc T‰t và bi‰u bánh chÜng Xuân cho bà con quanh vùng. ñây cÛng là m¶t viŒc truyŠn giáo tÓt lành. NgÜ©i ta thÜ©ng có câu “ñÃt lành chim ÇÆu,” có lë Çúng v§i Giáo XÙ chúng ta quš cø å. Nh»ng næm gÀn Çây, XÙ nhà ÇÜ®c hân hånh ti‰p Çón quš Cha, quš ThÀy, quš SÖ các nÖi vŠ thæm vi‰ng. Có tháng hÀu nhÜ hàng tuÀn ÇŠu có khách quš ljn thæm. Và Ça sÓ bà con cÛng tích c¿c giúp Ç« cho nh»ng chÜÖng trình truyŠn giáo cûa các nÖi. ñây cÛng là ÇiŠu tÓt. Xin cám Ön quš vÎ nhiŠu, và mong bà con mª r¶ng vòng tay Çón ti‰p nh»ng ngÜ©i khách quš cûa chúng ta, và luôn mª r¶ng tay Çóng góp trong các Chúa NhÆt thÙ Hai m‡i tháng cho quÏ bác ái cûa XÙ nhà. Ch¡c m¶t ÇiŠu là Chúa, MË së không bao gi© chÎu thua lòng häo tâm cûa chúng ta v§i tha nhân. ñó là chút Çóng góp tän mån vŠ Giáo XÙ cûa kÈ hèn này. Tuy sinh sau ÇÈ mu¶n, gia nhÆp Giáo XÙ cÛng m§i Çây thôi, nhÜng tôi Çã cäm nhÆn ÇÜ®c bao ân tình trong nh»ng sinh hoåt gÀn gÛi thân thÜÖng cûa XÙ nhà. ñúng là m¶t gia Çình, có MÏ có ViŒt, có già có trÈ, trong Çó m†i ngÜ©i, m†i tÀng l§p ÇŠu chung tay góp sÙc làm ÇËp Giáo XÙ và giúp Ç« nhau thæng ti‰n hÖn phÀn Çåo cÛng nhÜ phÀn Ç©i. Tuy nhiên vì là con ngÜ©i, chÜa h£n là Thiên ñàng, nên Giáo XÙ và m†i thành viên cÛng cÀn luôn cÓ g¡ng Ç‹ Ç¡p xây, làm ÇËp cho gia Çình Giáo XÙ chúng ta, phÀn Çåo cÛng nhÜ phÀn Ç©i, phÀn hÒn cÛng nhÜ phÀn xác, Ç‹ gia Çình Giáo XÙ chúng ta, m‡i ngày m¶t thánh thiŒn hÖn, Çông hÖn, và Çoàn k‰t g¡n bó yêu thÜÖng nhau nhiŠu hÖn n»a. Xin kính chúc hai Cha Chánh, Phó XÙ và tÃt cä quš vÎ, m¶t næm m§i, TÂM, NGÔN, HåNH ÇŠu m§i và thánh ÇÙc tràn ÇÀy. HAPPY T�T! CUNG CHÚC TÂN XUÂN.

Xuân Canh DÀn - Page 104 Xuân Canh DÀn - Page 105

Bܧc Vào Thiên ñàng Bị kẹt lại sau ngày Cộng Sản chiếm được Miền Nam, để yên ủi vợ, An bảo nàng:

- Chắc cũng không đến nỗi nào đâu em ạ. Anh đọc báo trước đây và nghe đài VOA nói: theo Hiệp Định Genève, đất nước sẽ có tổng tuyển cử và sẽ trung lập.

- Nhưng nếu vợ chồng mình và các con đi ra được ngoại quốc, nhất là Mỹ thì hạnh phúc và sung sướng biết mấy. Bây giờ đành chịu chứ biết làm sao được, anh.

Thế rồi cái Thông Báo của cái gọi là Ủy Ban Quân Quản ra lệnh trình diện học tập cải tạo tất cả nhân viên hành chánh và quân đội, khiến dân chúng Miền Nam chấn động. An nghĩ ngay đến những điều chàng đã nghe khi còn nhỏ ở Miền Bắc, quê hương của chàng trước khi di cư năm 1954: Hễ ai bị Việt Minh bắt đi, nhất là bắt đi trong đêm là kể như “đimòtôm” hết có ngày về.

Nhưng bây giờ làm sao chàng có thể thoát ra khỏi Việt Nam? Mọi ngã đường tụi nó đều kiểm soát nghiêm ngặt. An lại không có thân nhân hay bạn bè ở các vùng ven biển, có phương tiện giao thông đường biển. Tiền bạc, An cũng chẳng có được bao nhiêu làm sao có thể tính chuyện lớn như vậy được! Quan trọng nhất là làm sao có thể đưa vợ con cùng đi được. Đi một mình thì tụi nó đâu có để cho vợ con chàng yên

thân?!

Thế rồi, ngày phải trình diện đi tù cải tạo cũng đã đến. An và người bạn cùng xóm là một sĩ quan xuất thân Võ Bị Đà Lạt cùng nhau đáp chuyến xe lam đến trường Lê Quang Định ở Bà Chiểu. Hai thằng loanh quanh một vòng trong các phòng học. Sau cùng, được bọn cán bộ - chẳng rõ cấp bậc gì - bảo phải lên Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ. Các sĩ quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cũng đã đến khá đông. Mãi một lúc lâu, bọn chàng mới “đăngký” xong.

ñinh Công Cº

Xuân Canh DÀn - Page 104 Xuân Canh DÀn - Page 105

Theo chỉ dẫn, hai thằng cùng các bạn tới một cái bàn có tên “línhcái” trông thật quê mùa, ngôn ghê đang chờ sẵn. Bọn chàng đang thắc mắc không biết phải đến đó để làm gì thì y thị đã cao giọng: “Anh nghển cổ lên” và y thịnh ỏ vào mũi mỗi người vài giọt nước tỏi, mùi hôi và hăng hăng khó chịu. An nói với các bạn:

- Chắc tụi nó tưởng mình là những con gà mắc bệnh toi nên mới nhỏ mấy giọt nước tỏi vào mũi. Hồi tôi còn nhỏ, trước khi di cư tôi thấy ông già bắt mấy con gà bị “bệnh rù” há mỏ ra và nhỏ cho mấy giọt nước tỏi vào miệng. Cả bọn phá lên cười.

Thế rồi mạnh ai nấy tự tìm chỗ, tụ tập bàn tán. Nhưng nét mặt ai cũng nặng trĩu lo âu. Khoảng trưa và chiều, có những xe nhà hang chở thực phẩm đến cho bọn chàng. Ai cũng nhận được một phần ăn, nhưng chẳng cảm thấy gì là ngon miệng. Chiều tối và đêm hôm ấy, mạnh ai tự tìm một góc phòng hay bất cứ nơi nào để ngả lưng, hồi hộp chờ tụi nó đến chở đi…

Nhưng đêm hôm đó, không ai có thể ngủ được, chốc chốc lại nhìn xuống sân hay để tai nghe ngóng mà chẳng thấy động tĩnh

gì. Một đêm trôi qua.

Thế mới biết sự căng thẳng của chờ đợi. Nhất là khi chờ đợi một điều mà không ai mong muốn, cũng chưa biết sẽ ra sao; mà lại là một sự đen tối …

Một ngày chờ đợi căng thẳng nữa trôi qua. Nhưng khoảng nửa đêm, một đoàn xe bít bùng, đầy bụi đất, từng chiếc tiến vào sân trường. Những hồi còi tập trung ré lên rợn người; ngồi xếp lớp dưới sàn, mặt quay về phía đầu xe. Cuối xe có hai tên “nón cối” thủ sung AK canh chừng.

Đoàn xe ra cổng, chở các chàng trai ưu tú của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa như chuyên chở một đoàn trâu bò, lợn gà đến phòng sát sinh! Trong xe tối om, trời cũng vừa nửa đêm nên không ai có thể đoán được đoàn xe đi về hướng nào. Không ai được nói truyện. Tất cả đều câm nín. An nghĩ trong lòng tất cả anh em mình bây giờ đang lo âu vô cùng. Lo cho số phận riêng thì ít mà nghĩ tới vợ, tới con, tới cha mẹ thì vô cùng. Nước mắt muốn trào ra, An âm thầm cầu nguyện. Đó là điều duy nhất chàng có thể làm tronghoàn cảnh khắc nghiệt này.

Đoàn xe chạy đã khá lâu và khi nhìn qua kë hª của thùng xe, bọn An biết rằng trời đã sáng và có người thấy cảnh vật bên đường và khë nói truyền cho nhau biết … có lë là đang trên đường trong vùng Long Khánh. Không lâu sau đó, đoàn xe ngừng lại và khi các tay súng canh gác mª tấm bạt che cuối xe và cho lệnh bọn chàng xuống xe thì mới biết đó là một doanh trại cũ của một đơn vÎ thuộc Sư Đoàn 18 B¶ Binh ở Long Giao.

Th‰ là An và các bạn bắt đầu những ngày dài trong Thiên Đường Cộng Sản!

Xuân Canh DÀn - Page 106 Xuân Canh DÀn - Page 107

Ave Maria!

BAN trÆt t¿ & TI�P TÂN

Ban TrÆt T¿ & Ti‰p Tân Giáo XÙ St. Anne - St. Joseph Hien, ÇÜ®c Thành LÆp bªi chÌ thÎ cûa c¿u Cha XÙ Jim Ngô Hoàng Khôi, qua Bän NhiŒm Vø và QuyŠn Hån cûa Giáo XÙ, Ç‹ phÓi trí các hoåt Ƕng cûa Ban trong viŒc gi» gìn TrÆt T¿ & Ti‰p Tân và An Ninh trong cÛng nhÜ ngoài Thánh ñÜ©ng. PhÓi h®p v§i Nhân Viên Công L¿c khi h»u s¿. Gi» TrÆt T¿ & An Ninh trong các cu¶c t° chÙc cûa

Giáo XÙ: Rܧc kiŒu ngoài tr©i, H¶i ch®, Picnic, MØng Xuân, Væn nghŒ v.v.. Ban ÇÜ®c Anh Giuse NguyÍn Væn HÜÖng, chính thÙc Thành LÆp Ngày 1 Tháng 5 Næm 1998 (Tháng Hoa, biŒt kính ñÙc MË và Anh Çã tÆn hi‰n Ban cho NgÜ©i). Lúc ÇÀu m§i Thành LÆp; Ban k‰t nåp ÇÜ®c 20 Anh ChÎ. HiŒn Ban Çã hùng hÆu, trܪng thành và có kinh nghiŒm Phøc Vø. S¿ hiŒn diŒn cûa Nhân Viên Ban TT & TT trong các bu°i sinh hoåt cûa Giáo XÙ, Çã mang låi phÀn nào an toàn, an tâm cho Giáo XÙ. M¥c dÀu con sÓ Nhân Viên Çã hùng hÆu. Tuy nhiên; Ban vÄn cÀn tuy‹n m¶ thêm Ç‹ có Çû nhân s¿ thay phiên nhau Phøc Vø h»u hiŒu hÖn.

Tiêu chuÄn ÇÜ®c tuy‹n ch†n:- Thành viên Nam / N» trܪng thành cûa Giáo XÙ.- Có tÜ cách.- Có tinh thÀn Phøc Vø.

Ban Phøc Vø v§i châm ngôn tÜÖi vui Ç‹ phøc vø Phøc Vø Trong Tinh ThÀn Tông ñÒ và Trách NhiŒm!

Ban TrÆt T¿ & Ti‰p Tân cûa Giáo XÙ, ܧc mong ÇÜ®c l¡ng nghe nh»ng š ki‰n xây d¿ng, Ç‹ Ban Phøc Vø m¶t cách h»u hiŒu và thæng ti‰n.

Qúy VÎ nào muÓn tìm hi‹u vŠ Ban TrÆt T¿ & Ti‰p Tân cûa Giáo XÙ, ho¥c muÓn gia nhÆp. Xin liên låc v§i Anh Trܪng Ban Giuse NguyÍn Væn HÜÖng, hay Anh Phó Ban ñôminicô Ngô Hùng, ho¥c Cha Chánh XÙ ÇÜÖng nhiŒm.

Thân m‰n!

Minneapolis, Ngày 1 Tháng 5 Næm 2009 Giuse NguyÍn Væn HÜÖng TÜ©ng Th¿c

Xuân Canh DÀn - Page 106 Xuân Canh DÀn - Page 107

Phạm Xuân TrangMỗi năm có bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Trong các mùa đó, em thích nhất là mùa Xuân. Mùa Xuân thời tiết rất đẹp, không nóng mà cũng không lạnh. Em cũng thích nhất vì Mùa Xuân chim hót từ các ngọn cây, nóc nhà, cây cỏ đượm màu xanh tươi, muôn hoa đua nở, muôn màu muôn sắc. Mùa Xuân thời tiết đẹp, em thích được cùng các bạn chơi, chạy bộ, đi bộ, bơi lội chung với nhau. Mủa Xuân khí hậu ôn hòa, cây cỏ xanh tươi, muôn hoa đua nở, chim hót líu lo, em được cùng các bạn vui đùa với nhau, em cảm thấy thật là vui. Em mong Mùa Xuân đến và kéo dài lâu hơn.

Phạm Duy AnhEm thích Mùa Hè nhất, vì em được ra ngoài chơi và đi nghỉ hè ở Cali. Em được gặp Ông Bà Ngoại và các Dì cũng như gặp các em họ của em. Em được Bố Mẹ cho đi chơi ở các nơi như San Diego zoo, Disney Land, San Diego museum, etc. Em được đi tắm biển và bơi dưới hồ mỗi ngày khi đi nghỉ hè.Em học th êm nhiều điều mới lạ qua các buổi đi chơi và không phải làm homework. Em có nhiều giờ để chơi game và coi TV, em được đạp xe đạp vòng quanh khu xóm mỗi ngày.

Cao Angela Em thích Mùa Thu vì sáng thì trời mát mẻ. Thời tiết không nóng quá hay lạnh quá. Cây cối đổi màu, lá thì rụng xuống. Mùa Thu được ra ngoài chơi banh hay chạy nhảy với bạn bè. Gió thổi nhẹ nhàng. Mùa Thu chuyển thời tiết nóng qua thời tiết mát. Mùa Thu chuẩn bị cho Mùa Đông. Trường học lại bắt đầu, em gặp lại các Thầy Cô và các bạn. Sinh nhật của em cũng vào Mùa Thu. Mỗi lần Sinh nhật em đều có tiệc. Có Ông bà, Cô Chú và các bạn tham dự. Mùa Thu là mùa em thích nhất trong bốn mùa.

Chu Nguyen Sabrina

Mùa Đông là mùa em thích nhất. Ba Mẹ sẽ mua quà mừng sinh nhật cho em. Mùa Đông mang lại niềm vui cho tất cả mọi người, vì đó là Mùa Giáng Sinh, Chúa Hài Đồng ra đời. Mọi người ai cũng chuẩn bị đồ ăn, quần áo, qùa và trang trí cây Noel. Các học sinh, Thầy Cô, công nhân, mọi người đều được vui vẻ đón mừng Mùa Giáng Sinh tới.

Mùa Xuân Mùa Thu

Mùa Hè Mùa ñông

Xuân Canh DÀn - Page 108 Xuân Canh DÀn - Page 109

Nhà Th© Cûa Con Huy Đinh Nhà Thờ của con tên là St. Anne - St. Joseph Hiển. Nhà Thờ nằm trên đường Queen Ave. N của thành phố Minneapolis với địa chỉ 2677. Phía trước mặt Nhà Thờ có những bụi hoa trắng và xanh lá cây. Vẻ đơn sơ của những bụi hoa nầy làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của Nhà Thờ con. Bên trái Nhà Thờ có vườn hoa nhỏ và các cửa dẫn vào Nhà Thờ. Con thích đi vào Nhà Thờ bằng cửa trước vì con có thể bái chào Mẹ Lavang trước khi con vào Nhà Thờ. Khi bước vào Nhà Thờ với vòm trần cao và nhiều cửa sổ có những tấm kính màu sắc và hình ảnh Thiên Thần đã làm con nhận biết là mình đang ở trong Nhà Chúa. Mười bốn ảnh tượng nhỏ của Chúa Giêsu Kitô chịu nạn và cây Thánh Giá lớn trên Bàn thờ làm cho con cảm thương sự hy sinh của Chúa đã làm con phải quỳ xuống chào Chúa để tỏ lòng yêu kính Chúa Ba Ngôi. Con yêu kính Đức Mẹ và Thánh Cả Giuse vì nhờ các Ngài, con có được Chúa Ngôi Hai. Mỗi tuần, sau Lễ, con luôn xin Ba Mẹ tiền để con được đốt nến cảm tạ Mẹ Maria, Thánh Giuse và Bà Thánh Anne, Mẹ của Đức Mẹ. Con cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con ngôi thánh đường tốt đẹp này để con đến thờ lạy Chúa. Nhưng con cảm tạ Chúa nhiều hơn vì Ngài đã ban cho con những Thầy Cô đã dạy con biết về Chúa và tiếng Việt. Con rất yêu kính Thầy Cô của con. Đặc biệt, con cũng yêu kính hai Cha của con, đó là Cha Khánh và Cha Thực. Nhất là Cha Khánh, vì Ngài hay cười vui vẻ, và mời gọi chúng con đi theo chân Ngài, đi tu thành Cha để phục vụ dân Chúa.

Xuân Canh DÀn - Page 108 Xuân Canh DÀn - Page 109

Dear God,

We, the 10th grade class, are here to prepare ourselves for the receiving of the Holy Spirit in the Sacrament of Confirmation. We ask for Your help in preparing us for this sacrament so that we are able to accept the Gifts without any uncertainties about You or our faith. We long to be a full member of the Church, to be one with You, and to be capable of sharing our faith with others.

When we are united as one class or community, when we read the Bible or volunteer with each other is when we are most strong in our faith. From the beginning, You have given us parents, family, teachers, and friends that have directed us through our lives to become closer to You. We thank you for giving us the guidance through them, and we ask You to give us the wisdom and grace to give back that support and assistance for the next generation.

Lord, there are times when we are weak and fall because of the temptations in today’s world. Such temptations include peer pressure to do wrong, doubts about our faith, money, and even other religions around us that could lead us away from You. It is not just these persuasions that are dangerous to our souls; it is also the good things that revolve around our everyday life, such as homework, sports, extracurricular activities that leave us little time for You.

Through all our distress, we offer our pain and suffering to You. We pray that we will strengthen our relationship with You through prayer and being a good quality role model for both those who are either younger or older than us. We hope that through our efforts, we will become the person who can lead a community to become closer to You.

Letter to God

After Confirmation, Lord, we wish to continue our work of volunteering, teaching the next generation, living out Your Word through our actions, showing love to everyone, and even possibly considering the religious or ordained life. We hope for the continual support of our parents, family and friends on our faith journey. We ask for Your help and guidance, Lord, throughout this year to assist us toward the road that awaits us. We love You always!

Love,

The Church of St. Anne & St. Joseph Hien Confirmation Class of 2010

Jessica ZackHana AnLauren PhucJennifer VeronicaDebbie ThiCatherine Tuong ViVincent ToanBen Quang

Xuân Canh DÀn - Page 110 Xuân Canh DÀn - Page 111

ThÜ Gªi Chúa

Chúa yêu mến,

Chúa ơi, chúng con là học sinh lớp 10 Giáo Lý Việt Ngữ của Giáo Xứ Thánh Anna và Thánh Giuse Hiển. Chúng con đang được chuẩn bị để đón nhận Chúa Thánh Thần qua Bí Tích Thêm

Sức. Chúng con cần ơn Chúa để chúng con chuẩn bị lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức và xin Chúa giúp chúng con đón nhận món qùa của Chúa trong niềm tin vào Chúa. Chúng con là những phần tử của giáo hội Chúa, chúng con muốn luôn luôn có Chúa trong cuộc sống hàng ngày của chúng con, và với Chúa chúng con chia xÈ đức tin của chúng con với mọi người.

Khi chúng con hợp nhất trong lớp hay trong một cộng đoàn, chúng con đọc Lời Chúa, hoặc chúng con cùng nhau làm việc thiện nguyện là khi đức tin của chúng con mạnh mẽ nhất. Từ khởi đầu cuộc sống của chúng con, Chúa đã thương ban cho chúng con có cha mẹ, gia đình, thầy cô và bằng hữu, tất cả đã hướng dẫn chúng con trong cuộc sống và nhờ họ chúng con sống gần Chúa hơn. Chúng con cảm tạ Chúa về những điều được dậy dỗ. Chúng con cũng xin Chúa ban cho chúng con sự khôn ngoan và ơn phúc để chúng con tiếp tục khuyến khích và nâng đỡ thế hệ kế tiếp.

Lậy Chúa, có những lúc chúng con yếu đuối và vấp ngã vì những cám dỗ của thời buổi này. Những cám dỗ bao gồm từ những thúc đẩy của những người chung quanh để làm những điều sai trái, sự nghi ngờ về đức tin Công Giáo của chúng con, những cám dỗ về vật chất, và ngay cả những tôn giáo khác xung quanh chúng con, những cám dỗ đó có thể đưa chúng con xa Chúa. Lậy Chúa, không chỉ những cạm bẫy đó làm nguy hại cho linh hồn chúng con mà còn vô số những việc làm tÓt khác xoay quanh chúng con như bài làm, thể thao, các sinh hoạt hàng ngày đã làm chúng con còn ít thời giờ đến với Chúa.

Qua những đau buồn ấy, chúng con dâng lên Chúa tất cả. Trong lời cầu nguyện chúng con lớn mạnh tình liên kết với Chúa và trở nên mẫu gương sáng cho những người khác. Chúng con hy vọng những sự cố gắng của chúng con sẽ trở nên men để cộng đoàn đến gần Chúa hơn.

Lậy Chúa, sau khi lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức, chúng con ao ước được tiếp tục tình nguyện giúp cho các lớp trẻ sau chúng con, làm cho Lời Chúa trở thành hành động yêu thương, bác ái, và cả sự tận hiến trong ơn gọi tu trì. Chúng con hy vọng sẽ tiếp tục được sự giúp đỡ của cha mẹ, gia đình và bạn hũu chúng con trên hành trình đức tin của chúng con. Lậy Chúa, Chúng con xin Chúa giúp và hướng dẫn chúng con suốt năm học này để chúng con hăng say tiến bước.

Chúng con luôn yêu Chúa.

Yêu.

Lớp Thêm Sức 2010Giáo Xứ Thánh Anna và Thánh Giuse Hiển.

Xuân Canh DÀn - Page 110 Xuân Canh DÀn - Page 111

uniting our families

Xuân Canh DÀn - Page 112 Xuân Canh DÀn - Page 113

“Lạy Chúa, con cảm ơn Chúa cho con được dạy lớp 4 với Cô Xuân, Cô Trang và Cô Nhu. Và con muốn tạ ơn Chúa vì đã cho con một lớp ngoan và hăng say để học. Con xin Chúa hãy phù hộ những người này, giúp lớp học yêu mến nhau, và xin Chúa luôn luôn hiện diện bên chúng con.Hãy giúp chúng con yêu mến nhau trong lớp, trong Thiếu Nhi và trong Giáo Xứ của chúng con. Lạy Chúa, con rất thích dạy học, con muốn các em biết Chúa nhiều thêm. Con xin Chúa hãy ban sức mạnh và tình yêu của Chúa đến cho các Cô dạy lớp 4, để các Cô có thể có sức để dạy và yêu mến các học trò. Và xin Chúa hãy giúp lớp 4 học cho giỏi và giúp đỡ nhau. Con cám ơn Chúa!”Lê Hoàng Oanh/ phụ tá lớp 4

“Dear God,Thank you for the things you did for me and my whole family. When I’m scared, you help us by bringing the Holy Spirits to us. You make us feel happy because you are always in our hearts to help us when we needed you. When we are lonely, we pray to you and you listen to our problem, and somehow, we found the solution to our problem. Thank you for a house to live in, a mother and a father to talk to; friends and family, teachers to teach us what we need to know about you. Sometimes, you help us to be a peace-maker and we thank you for all you did for us all.”Bảo Châu & Thiên Vi

“Our prayer is to our friend VI. Vi was at a teacher’s house to go swimming, and the teacher left for a second, Vi started drowning. So right now she’s in the hospital recovering from her coma, and so far she remembers some people and knows how to smile, but she doesn’t know how to talk yet. We will all pray for her to have her memory back, how to talk, and to come back to Giáo Lý/Việt ngữ with us. God bless Vi and God Bless everyone!”Lê Nhung Jacqueline, Hoàng Linh Lynn, Phạm Thuỳ An, Lynn Ngô

“Dear parents,4 1⁄2 hours long in 4th grade is very hard. The teachers make you work hard. The teachers are very tough, they want you

Bài do các em trong l§p 4 cûa

ChÜÖng Trình Giáo Lš/ViŒt Ng» chia sÈ

Xuân Canh DÀn - Page 112 Xuân Canh DÀn - Page 113

to be good at reading Vietnamese. They have books and talk a lot about Jesus. We have Mass and 2 1⁄2 hours for learning. There are 10 grades. It takes place every Sunday, except on Holidays.... If you want your child to be good at Vietnamese and where to go to Church, you found the right place....”Ngô Đỗ Sophia

“Dear father,Class has been going fine so far. I have fun in class. We work hard and sometimes we play game. We got a lot of homework and sometimes we don’t. We get reward when we work hard and get an A+ on our test.... Class had been very exciting so far! I love you.Your son, Thắng

“Ba má của em kính trọng mọi người, Ba má của em dạy em biết vŠ Thiên Chúa. Ba má của em vui vẻ làm việc với nhau. Ba má của em đi làm để có tiền mua đồ cần. Ba má của em yêu mến em với hết mọi trái tim. Em yêu mến Ba Má của em và Ba Má em yêu em thật nhiều.”Vương Thuỷ Tiên

“Dear Jesus,Just to let you know we love you very much. We like to go to Church as many times as we can to visit you. We go to Church School every Sunday from 11:30 to 4:30. In class, we learn a lot about you and, of course, our native language which is Vietnamese. We have 4 loving teachers: Cô Xuân, Cô Nhu, Cô Trang and Cô Oanh. They are very fun to be with.Thank you for everything. Our goals are to listen to our parents, be a good student, have a good attitude and last but not least, to be a good role model. We love you very much!”Keith Nguyễn, Tuyền Nguyễn, Faustyna Nguyễn

“Dear Mom & Dad,Please give me money on Christmas. I’ll give 1⁄2 of my money to Church. Also, you make me happy.”Nguyễn Ngọc Huy Quang

“Dear teachers of mine so far,Thank you for helping me learn a lot about Jesus and Vietnamese. It help me to be close to Jesus and more fluent in Vietnamese. Each year I learn so many things that I become smarter each grade. This year I’m in lớp 4 (which isn’t that much you think I learn but it’s a lot). I have 4 teachers, all of them are really nice. My teachers are tough because they want you to study well and pass lớp 4..... so this year I hope to pass lớp 4 and keep passing different grades so I can graduate from GLVN”Julia Xuân Ngep

“Jesus, you are born on the twenty fifth,You are very friendly and nice, but people think you are a myth,but we know you are Christ. You lift up our lives,You never throw knives.From our heads to our shoes, we all appreciate you.”Tim Bùi & friend

“In school, my teachers are nice. We learn about God’s live, Christians and the twelve apostles. We learn to join together and serve each other. We should play, share and help one another.”Nguyễn Thanh Peter

Xuân Canh DÀn - Page 114 Xuân Canh DÀn - Page 115

The children in our parish’s youth group, The Vietnamese Eucharistic Youth Society (Thiếu Nhi Thánh Thể), explain...

What it means to be a peacemaker… Peacemaker: to be a peacemaker you must not judge others, you must work for peace. Peace is not war, help others and forgive people. Follow the 10 Commandments and 8 Beatitudes. You don’t have to be a saint, priest or nun to be a peacemaker. There are many other ways to be a peacemaker. Work for rights, like Martin Luther King did. Sacrifice things for people; even little things benefit people. Pray to God as much as possible. Overall, love others as much as yourself. God first, others second, yourself last.

Phêrô Trần Hiếu David12 tuổi, Ngành Thiếu Nhi

By Maria Đỗ Nguyễn Celine, 7 tuổi, Ngành Ấu Nhi

By Anrê Nguyễn Đình Sơn, 7 tuổi, Ngành Ấu Nhi

By Theresa Trần, 9 tuổi, Ngành Ấu Nhi

Xuân Canh DÀn - Page 114 Xuân Canh DÀn - Page 115

Three Generations Living Out Loud for Christ

Xuân Canh DÀn - Page 116 Xuân Canh DÀn - Page 117

Xuân Canh DÀn - Page 116 Xuân Canh DÀn - Page 117

Xuân Canh DÀn - Page 118 Xuân Canh DÀn - Page 119

Hoài Niệm Của Một Trợ Tá Đoàn Thiếu

Nhi Thánh Thể Thánh Giuse

Vào khoảng trung tuần tháng 3 năm 2009, Trưởng Long và Trưởng Chi có cho tôi biết Ban Chấp Hành Trung Ương Phong Trào Thiếu Nhi Thánh Thể sẽ tổ chức khóa huấn luyện cấp Trợ Tá tiên khởi tại Miền Trung (Miền Trung bao gồm 13 tiểu bang tại vùng Midwest của Hoa Kỳ), và khóa huấn luyện cũng sẽ được tổ chức chung với khóa huấn luyện Huynh Trưởng cấp I tại Lincoln, Nebraska vào cuối tháng 6 năm 2009. Vì vậy, Hai Trưởng rất mong muốn tôi có thể thu xếp thời gian để ghi danh tham dự khóa huấn luyện này. Tôi nhận lời và bắt đầu mời gọi các phụ huynh khác trong Thiếu Nhi Thánh Thể tham dự. Hai tuần lễ sau, có thêm Anh Vương Dzũng cũng muốn ghi danh tham dự. Anh nhiệt tình hưởng ứng và chuẩn bị sẵn sàng lên đường để học hỏi Ngành Trợ Tá cũng như hiểu biết thêm về Phong Trào TNTT. Một tháng trước khi lên đường, Trưởng Long cho biết là có thêm Chị Anh Thư ( Vợ của một huynh trưởng trong Đoàn), Chị Bích Thủy (Ca trưởng Ca Đoàn Cecilia), Anh Cù Trung Nhân đều ghi danh tham dự. Vào tuần cuối trước khi chúng tôi lên đường thì có thêm Anh Dương Quang Lân và Chị Nguyễn Ánh Tuyết sinh hoạt trong Nhóm CANA cũng sẽ tham dự. Khóa huấn luyện cấp Trợ Tá và Huynh Trưởng cấp I sẽ khai mạc từ thứ Sáu ngày 26 đến Chúa Nhật ngày

Xuân Canh DÀn - Page 118 Xuân Canh DÀn - Page 119

28 tháng 6 năm 2009. Trại huấn luyện có tên là SA MẠC SAMARITANÔ 28. Chiều thứ Năm, chúng tôi khởi hành trực chỉ đến tiểu bang Nebraska. Giáo Xứ Khiết Tâm Mẹ tại thành phố Lincoln Çäm trách nhiệm cho tất cả các nhu cầu của trại huấn luyện, cũng như sự đón tiếp nồng hậu của Cha Xứ Jim Ngô Hoàng Khôi. Với một đội ngũ huấn luyện viên hùng hậu của Phong Trào TNTT Miền Trung và Trung Ương, Sa mạc Samaritanô 28 hoàn toàn thành công ngoài dự liệu. Đặc biệt có sự góp mặc của Sa Mạc Trưởng Giuse Nguyễn Đình Mạnh Trường đến từ California, một lão thành của Phong Trào TNTT, những nổ lực làm việc từ Ban Huấn Luyện Miền như Cha Nguyễn Thanh Bình, SVD (Tuyên Úy Miền Trung), Sơ Hồng (Trợ Úy) và các huấn luyện viên của Miền đã hết lòng nâng Ç«, chia sẽ, và hướng dẫn tới các Trợ Tá và các Huynh Trưởng tham dự cấp I trong mọi sinh hoạt của Trại. Sa mạc SAMARITANÔ 28 này đã quy tụ được 31 Trợ Tá từ 13 tiểu bang. Đây là lần đầu tiên các phụ huynh của con em sinh hoạt trong Phong Trào TNTT đã có cơ hội thực sự “dấn thân”, tự bỏ cái “tôi” của mình, xem mình như các em. Mọi người đều hoà nhập, sinh hoạt, học hỏi, và kỷ luật “y chang” như con em của mình: Tập họp, so hành, báo cáo…v.v. trong các sinh hoạt và huấn luyện thi đua. Thật là một cơ may đến với các Trợ Tá, vì có mấy khi được trở lại thuở thanh thiếu niên, quên đi mọi lo âu vất vả của cuộc sống, để hội nhập với đất trời, cây cỏ,

mây nước, để được hồn nhiên nói cười, vui chơi, cảm thong, và trên hết là chia sẽ, gắn bó với nhau trong những ngày trại huấn luyện. Tham dự trại Sa mạc này, tôi mới hiểu được tình hy sinh dấn thân mà các Trưởng ở nhiều tiểu bang về chung sức cho trại, các Cha Tuyên Úy trong Phong Trào, các Sơ, Đoàn Maria Nữ Vương thuộc Giáo Xứ Khiết Tâm Mẹ ở Lincoln.Đêm cuối của trại huấn luyện là trò chơi lớn “Hành Trình ñÙc Tin”. Trong sinh hoạt này, các Huynh Trưởng cấp I, các Trợ Tá nổ lực thi đua tài năng, trí tuệ, học hỏi về Thánh Kinh để trở thành đội sớm nhất về đến cuối hành trình: ñÙc Tin. Khó có thể diễn tả được cảm xúc, những lắng džng trong tâm hồn của mỗi một người, mỗi một suy nghĩ, mỗi một cảm nhận; phải sống thật với mình thì mới hiểu được thế nào. Trong ñÙc Tin tuyệt đối, tâm linh con người sẽ nhận được Ánh Sáng Thiên Chúa soi rọi, khai mở, hòa nhập, nâng Ç« và từ đó là những việc làm, những hành động, và sẽ không còn câu hỏi: WHAT IS LOVE ? “Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin ban cho chúng con có được sức mạnh Tâm Linh, xin cho chúng con có được đam mê Chúa Giêsu Thánh Thể, vì Chúa là Nguồn Sống của chúng con. Xin Chúa Giêsu Thánh Thể ngự vào tâm hồn chúng con để chúng con luôn biết Cầu Nguyện, Hy Sinh, Khiêm Nhường, Phục Vụ Chúa trong mọi người trọn Ç©i và mãi mãi. Amen!”

Minnesota, ngày 21 tháng 11 năm 2009

Xuân Canh DÀn - Page 120 Xuân Canh DÀn - Page 121

Các em Giáo Lš ViŒt Ng» l§p 2 Çang chuÄn bÎ Çón nhÆn Bí Tích Sám HÓi, Hòa Giäi và Thánh Th‹. Sau Çây là nh»ng thÜ tâm tình cûa các em vi‰t cho Chúa ...

I love you. You give me everything I need. You died on the cross for our sins. You gave the bread and wine. You gave us the 10 commandments. I love you with all my heart.-- Love, Hieu Tran

I love you because you gave me a life and you gave me food for me to eat. You even gave me a family to live with. Thank you for letting me have a good family to live with.--love, Minh

I love you because you care for me. You are nice, you listen to me, you don’t make fun of me, you make me feel better. You’re always there for me. You never give up on me. I love you because you love me--Love, Ann Binh Bui

I love you because I know you are my friend and I’m your friend. I will give you a gift of my love. --Love, Juliet Huynh

I love you because you help me and others. I love you because you help me get better when I am sick. --Love, Tú Mi Nguyen

I love you because you made me and love me. --Love, Mimi

I love you because you gave me a family an that you made me alive. I am happy that you made wood, water and food. I want you to be with me and help me when I need help. I will always love you. --Love, Mary

Dear Jesus!

Xuân Canh DÀn - Page 120 Xuân Canh DÀn - Page 121

H�i các Bà M� Công Giáo chúc Xuân 2010

Nhân d�p xuân v�, chúng con xin Kính chúc Cha chánh x�, Cha Phó x�, Qúy v� trong H�i ��ng Giáo X� và t�t c� qúy Ông Bà Anh Ch� Em m�t n�m m�i tràn ��y H�ng Ân c�a Chúa Xuân, s�c kh�e d�i dào, vi�c làm v�ng ch�c, gia �ình h�nh phúc và v�n s� nh� ý.

Sau �ây chúng con xin ���c chia s� vài �i�m v� H�i trong cu�n ��c san này. H�i Các Bà M� Công Giáo (HCBMCG) qu�c t� nguyên th�y ���c kh�i ��u t� chính các bà m� vào gi�a th� k� XIX. T�i thành ph�Lille n�m 1850, các bà h�p nhau c�u nguy�n, chia s� nh�ng khó kh�n b�ng cách m�i ngày ��c m�t kinh dâng phó thác con cái mình cho ��c M� ��ng Trinh và S�u Bi. Kh�i s� hình thành c�a H�i b�t ��u t� �ó.

Mãi ��n ngày 11 tháng 3 n�m 1856, H�i ���c ��c Thánh Cha Pio IX ch�p thu�n và ra S�c Ch� ban phép thành l�p T�ng HCBMCG ��u tiên t�i Paris.

Cho t�i nay, �ã có t�i 6 T�ng H�i trên kh�p th� gi�i, HCBMCG Vi�t Nam �ã xin gia nh�p T�ng H�i Paris ngày 18 tháng 12 n�m 1958 và ch�n thêm Thánh N� Monica làm Quan Th�y.

HCBMCG Giáo X� Thánh Anna và Giuse Hi�n ���c Cha Chánh X� Cyrillô V� Thanh Thiên-CMC, thành l�p và b�t ��u sinh ho�t trong Giáo X� t� ngày 22 tháng 9 n�m 1985.

��n ngày 25 tháng 4 n�m 1999, Cha Chánh X� Jimmy Ngô Hoàng Khôi-CMC nh�n làm Giám ��c ��u tiên c�a H�i, �ích thân ��ng ra xin gia nh�p T�ng H�i B�c M� có tr� s� t�i Pennsylvania, và �ã ���c ch�p thu�nb�ng v�n th� ngày 17 tháng 5 n�m 1999. HCBMCG c�a Giáo X� Thánh Anna và Giuse Hi�n t� �ó ���ccông nh�n là h�i viên th� 3481 c�a T�ng H�i.

Hi�n nay HCBMCG c�a Giáo X� Thánh Anna & Giuse Hi�n có kho�ng 150 h�i viên, sinh ho�t vào các Ch�Nh�t th� ba c�a tháng, sau thánh l� 10:30 sáng.

H�i hân hoan chào �ón thêm 9 h�i viên m�i v�a m�i tuyên h�a trong ngày L� B�n M�ng v�a qua c�a h�i.

HCBMCG Giáo X� Thánh Anna & Giuse Hi�n r�t mong ���c �ón ti�p Qúy Bà và Qúy Ch� tham gia v�i h�i�� cùng nhau xây d�ng n��c Chúa và ��c bi�t là giúp cho H�i c�a chúng ta thêm thánh thi�n, h�ng say th�chi�n s� v� ng��i Kitô H�u, c�u nguy�n cho gia �ình nói riêng, cho Giáo X� và Giáo H�i nói chung, nh�t là c�u nguy�n cho chính b�n thân mình luôn gi� ���c m�u m�c c�a bà m� công giáo. Tham gia HCBMCG, qúy v� ch� góp ít v�n mà ���c l�i nhi�u, vì m�t n�m ch� �óng liên ni�m có m�t l�n mà ���c c�u nguy�n c���i, �ó là vì bi�t bao �n lành c�a Chúa ban cho, qua s� b�u c� c�a M� Maria S�u Bi, bà Thánh Monica và t�tc� các h�i viên trên toàn th� gi�i. Bên c�nh �ó, chúng ta còn ���c h��ng bi�t bao �n lành c�a Chúa ban n�iGiáo X� chúng ta �ang s�ng và còn nhi�u n�a mà chúng ta không th� k� h�t ���c.

H¶i các Bà MË Công Giáo chúc Xuân 2010

Xuân Canh DÀn - Page 122 Xuân Canh DÀn - Page 123

Ca Ñoaøn Teâreâsa caát tieáng haùt daâng leânChuùa moät naêm môùi ñaày hoàng aân

Cha Phoù Ñoã Linh Saùng daâng höông chuùc tuïng Meï

Ngaøy xuaân naâng cheùn ta chuùc nôi nôi�..

Lôøi daën doø ñaàu naêm cuûa vò chuû chaên Lôøi Chuùa döôõng nuoâi linh hoàn con

2009

Xuân Canh DÀn - Page 122 Xuân Canh DÀn - Page 123

Xem muaù laân roài, taát caû caùc em nhoû leân nhaänlì xì naøo, nhanh leân�

Xin chuùc Cha moät muøa xuaân aân thaùnh�..vaøchuùc nhau moät naêm môùi bình an..

AÊn Teát coù maët caû giaùo xöù vui nhæ?!

Muùa laân truyeàn thoáng

Gia ñình con chaùu ñoâng ñuû caû baø nhæ, bình thöôøngchaéc gì tuïi noù chòu tuï taäp ñoâng ñuû theá naøy!

Xuân Canh DÀn - Page 124 Xuân Canh DÀn - Page 125

Xuân Canh DÀn - Page 124 Xuân Canh DÀn - Page 125

Tieäc möøng xoâm tuï, roâm raû�..

Xuân Canh DÀn - Page 126 Xuân Canh DÀn - Page 127

Vieäc gì khoù......coù �Lieân Minh Thaùnh Taâm�

Xuân Canh DÀn - Page 126 Xuân Canh DÀn - Page 127

Döôùi trôøi giaù reùt, cuøng hieäp thoâng caàu nguyeän choGiaùo Xöù Tam Toaø, Giaùo Xöù Thaùi Haø

Dܧi tr©i giá rét, cùng hiŒp thông cÀu nguyŒn cho Giáo XÙ Tam Tòa, Giáo XÙ Thái Hà

Xuân Canh DÀn - Page 128 Xuân Canh DÀn - Page 129

Ñöùc Toång Giaùm Muïc caét baùnh khai maïc buoåi tieäc möøng kyû nieäm

Moùn aên Vieät raát ñöôïc nhöõng giaùodaân Myõ öa thích

Ñöùc Toång thöôûng thöùc moùn chaûgioø noåi tieáng cuûa Vieät Nam

Xuân Canh DÀn - Page 128 Xuân Canh DÀn - Page 129

Töïa traàm höông thôm bay, nghinguùt nôi thieân cung nhieäm maøu..

Thieân Chuùa ôû cuøng caùc con moïingaøy cho ñeán taän theá!

Baùnh mieán tröôøng sinh�

Ñoäi Columbus Knight luoân trung thaønh, ñaày nhieät huyeát

�Haõy ñeå treû nhoû ñeán cuøng ta, vìnöôùc Trôøi laø cuûa chuùng�

Xuân Canh DÀn - Page 130 Xuân Canh DÀn - Page 131

Xuân Canh DÀn - Page 130 Xuân Canh DÀn - Page 131

Chuaån bò leân ñöôøng bình an

Ñaày ñuû chöa caùc con, coøn thieáu gì khoâng ñaáy?!

Ñieåm danh, ai vaéng maët � giô tay?! hì hì�

Xuân Canh DÀn - Page 132 Xuân Canh DÀn - Page 133

Thieáu nhi thaùnh theå!HY SINH

Phuïc vuï Chuùa khieâm nhöôøng qua� hìnhaûnh tha nhaân beù nhoû

Vaãn haùt duø trôøi haàm haäp noùng

Thi‰u nhi Thánh Th‹!HY SINH

Xuân Canh DÀn - Page 132 Xuân Canh DÀn - Page 133

Moïi ngöôøi ñeán ñoâng nhö hoäi, caû nhöõng ngöôøingoaøi giaùo xöù cuõng ñeán tham gia

Ca só Thieân Kim phuï vôùi Ban Toå Chöùc ñi baùn veù soá gaây quõy

Hoäi Chôï Giaùo Xöù noåi tieáng trong coängñoàng taïi Minnesota veà nhöõng moùn aên Vieät

�Maêm maêm� naøo con, man-natöø trôøi cho con ñoùMoïi ngöôøi thöôûng thöùc nhöõng

moùn aên Vieät thuaàn tuùy

ngöôøi giaø nhaát quyeát khoâng boû lôõ dòp vui.

Xuân Canh DÀn - Page 134 Xuân Canh DÀn - Page 135

Thöùc aên thôm nöùc moät�. Goùcvöôøn nhaø thôø

Coù games cho moïi löùa tuoåi

AÊn ngon roài, baây giôø haùt cho�. mau tieâu ñeå�.. aên tieáp

Phaàn xoå soá hoàihoäp nhaát ñaây

�Coù moâãi moät giaûi nhaát, thoâi Chuùa ban hoàng aân nhieàu caùch khaùc nöõa caùc con aï�

Xuân Canh DÀn - Page 134 Xuân Canh DÀn - Page 135

Ai baûo phaûi aên kieâng môùi maëc aùo daøi ñeïp?! Caùc Baø Meï Coâng Giaùo ta vaãn roän raøng thöôûngthöùc moùn aên nheù, theá maø maëc aùo daøi vaãn ñeïp khoâng thua ai�

Xuân Canh DÀn - Page 136 Xuân Canh DÀn - Page 137

Cha Quoác ñöôïc caùc em Thieáu Nhi Thaùnh Theå saépxeáp vaøo vai chính, nhöng chæ ñöôïc bieát vai cuûa mình

tröôùc giôø hoaït caûnh khi �bò baét� vaøo cuõi

Phaàn hoaït caûnh ñöôïc daøy coâng luyeän taäp ñeånhaéc nhôû moïi ngöôøi göông caùc thaùnh xöaT

Xuân Canh DÀn - Page 136 Xuân Canh DÀn - Page 137

Thieáu Nhi Thaùnh Theå vaø Giaùo Lyù Vieät Ngöõchænh teà chöa naøo�

Saün saøng tröôùc giôø hoaït caûnh

Xuân Canh DÀn - Page 138 Xuân Canh DÀn - Page 139

Ca Ñoaøn CeâciliaPhuïc vuï caùc Thaùnh Leã saùng Chuû Nhaät luùc 10:30AM(ngoaïi tröø tuaàn thöù 3 haøng thaùng)Vaø caùc Thaùnh Leã khaùc theo lòch yeâu caàuLieân laïc Ca Tröôûng: Nguyeãn Bích ThuûySoá phone: 763-639-0662

Ca Ñoaøn Maãu TaâmPhuïc vuï Thaùnh Leã saùng Chuû Nhaät thöù 3 luùc 10:30AMVaø caùc Thaùnh Leã röûa toäi caùc thöù 7 ñaàu thaùngVaø caùc Thaùnh Leã khaùc theo lòch yeâu caàuLieân laïc Ca Tröôûng: Kieàu Höõu ChieánSoá phone: 612-810-1901

Ca Ñoaøn SeraphimPhuïc vuï caùc Thaùnh Leã tröa Chuû Nhaät luùc 12:30PM(ngoaïi tröø 3 thaùng heø)Vaø caùc Thaùnh Leã khaùc theo lòch yeâu caàuLieân laïc Ca Tröôûng: Leâ Kim AÙnhSoá phone: 763-569-9819

Thieáu Nhi Thaùnh TheåSinh hoaït thöù 7 haøng tuaàn luùc 5:00PMLieân laïc Ñoaøn Tröôûng: Nguyeãn Ñình LongSoá phone: 763-639-4566

Ca Ñoaøn Giuse HieånPhuïc vuï Thaùnh Leã toái thöù 7 tuaàn thöù hai luùc: 7:00PMVaø caùc Thaùnh Leã Chuû Nhaät tuaàn thöù 5 luùc 10:30AMVaø caùc Thaùnh Leã khaùc theo lòch yeâu caàuLieân laïc Ca Tröôûng: Nguyeãn Baù ToøngSoá phone: 651-248-4065

Ca Ñoaøn TeâreâsaPhuïc vuï caùc Thaùnh Leã toái thöù 7 luùc 7:00PM(ngoaïi tröø thöù 7 thöù hai haøng thaùng)Vaø caùc Thaùnh Leã khaùc theo lòch yeâu caàuLieân laïc Ñoaøn Tröôûng: Phaïm Tuyeát DungSoá phone: 763-639-6232

Xuân Canh DÀn - Page 138 Xuân Canh DÀn - Page 139

Xuân Canh DÀn - Page 140 Xuân Canh DÀn - Page 141

Coi ít ngöôøi vaäy chöù, tuyeån �Pro� khoâng aø nghe�

Xuân Canh DÀn - Page 140 Xuân Canh DÀn - Page 141

Xuân Canh DÀn - Page 142 Xuân Canh DÀn - Page 143

Haùt heát mình, �quaäy� cuõng heát ga!!!

Xuân Canh DÀn - Page 142 Xuân Canh DÀn - Page 143

Haùt haêng say, aên� nhieät tình..

Vì töông lai, Ca ÑoaønTeâreâsa luoân quan taâmñaøo taïo ca vieân �nhí�

Xuân Canh DÀn - Page 144 Xuân Canh DÀn - Page 145

�oàn nh�n Thánh C� Giuse là B�n M�ng

Qua nh�ng gi� h�c và ch�i,các em h�c h�i v� Chúa

Tr� Tá nhi�t thành c�a �oàn Thánh Giuse

Ban Huynh Tr��ng

Các em g�p g� các b�n trong tình yêu Chúa Giêsu Thánh Th�

M�i tu�n các em ���c ch�u Thánh Th�

Xuân Canh DÀn - Page 144 Xuân Canh DÀn - Page 145

Xuân Canh DÀn - Page 146 Xuân Canh DÀn - Page 147

State Farm Insurance1539 University AveSt. Paul, MN 55104

Office: (651) 291-8685Fax: (651) 291-0790

Emal: [email protected]

State Farm Bank: Ngân hàng có phøc vø* Checking & Saving account* Vay tiŠn mua xe ho¥c nhà* Apply visa credit card* Home equity

Like A Good Neighbor State Farm Is There

Xe * Nhà * ThÜÖng MaiSÙc KhÕe * Nhân Th†

Office Hours:Mon-Fri: 9:00 am -5:30 pmOther time: by appointment

State Farm Companies HomeOffices: Bloomington,

Illinois

TIN VUI:Có chÜÖng trình ti‰t kiŒm tiŠn cho con

h†c Çåi h†c v§i lãi xuÃt cao và miÍn thu‰

Professional Driver - Training

Xin Vui Lòng G†i

T÷ VˆN NGUY•N(763) 300-8565 or

(651) 278-8553

* Dåy lái xe theo nhu cÀu cûa quš vÎ* Dåy lái riêng biŒt tØng ngÜ©i* Có xe Ç‹ tÆp lái và Çi thì b¢ng lái* ñón ÇÜa quš vÎ tÆn nhà* TÆn tình, Kín Çáo, Trách nhiŒm, An Toàn

Xuân Canh DÀn - Page 146 Xuân Canh DÀn - Page 147

Professional Driver - Training

Chuyên viên dÎch vø vŠ bäo hi‹m xe, nhà cºa, tài th† & thÜÖng måi.V§i 3 công ty: “AAA, SafeCo,

Progressive” Quš vÎ së ÇÜ®c giúp ch†n Çúng công ty v§i chi phí thÃp

và h®p v§i nhu cÀu cûa quš vÎ.Xin liên låc: (612) 812-2587 (c)

27 Empire, Suite 214, St. Paul, MN 55103

EQUAL HOUSING LENDER

Tiffany NguyenMortgage Consultant

P: 952-806-5028 F: 952-806-5055C: [email protected]://www.guranteedrate.com/TiffanyNguyen

Chúc MØng Næm M§i

Xuân Canh DÀn - Page 148 Xuân Canh DÀn - Page 149

H & M Auto Body & Towing867 N. Dale Street

St. Paul, MN 55103Tel: (651) 489-2932 * Fax (651) 489-0448

Gi© mª cºa: Mon - Sat : 8 am - pmSun: 9am - 12 am

HÒng NguyÍnCell: (651) 271-3578

Body * Paint * Frame * Jump Starts * Lock Out

Gi© mª cºa: 24 Hour Towing

Tài Hòa B.B.Q Tôn Th† TÜ©ng

854 W. University Ave., St. Paul, MN 55104Tel: (651) 298-8480

Chuyên bán: Các loåi gÕi:- Heo quay, VÎt quay, Gà quay - Bao tº heo, Lܪi heo hÃp thÃu- Các loåi phá lÃu - Ngó sen tôm thÎt- NhÆn Ç¥t heo quay cho Çám cܧi, - Chân gà rút xÜÖng Çám hÕi - L° tai, DÒi trÜ©ng heo

Các món æn: Các loåi bánh:- M¿c phá lÃu - Bánh Çám cܧi, Çám hÕi, - Lܪi vÎt phá lÃu sinh nhÆt- Ru¶t heo xào cäi chua - Bánh tiêu, bánh cóng- Ru¶t heo chiên giòn - Bánh khoai mì hÃp- ThÎt kho tàu - Bánh bao æn v§i heo quay

Gi© mª cºa:Mª cºa 7 ngay trong tuÀn

Monday - Sunday: 9 am - 7:30 pm

Tài Hòa B.B.Q ÇÜ®c Minneapolis/St.Paul Magazine bình ch†n là m¶t trong nh»ng tiŒm bán thÙc æn ngon nhÃt vùng Twin Cities.

Xuân Canh DÀn - Page 148 Xuân Canh DÀn - Page 149

849 University Avenue, Suite 101St. Paul, MN 55103Tel: (651) 290-8552

Gi© mª cºa:Monday - Saturday: 10 am - 9 pm * Sunday: 11 am - 9 am

C h ú c M Ø n g N æ m M § i

ñ¥c BiŒt:* Bò bäy món, Bò tái chanh, Bò lúc l¡c, Bò nܧng lá lÓt, Bò nܧng sate, BÕ nܧng m« chài, Bò cuÓn tôm* Cari dê, Dê xào xä §t, Dê tay cÀm* Bún chä Hà N¶i* Các thÙc æn ÇÒ bi‹n: Nghêu xào lá qu‰, Chem chép hÃp m« hành, Tôm m¿c rang muÓi, Tôm rang me, Cá nܧng dòn Quê Nhà, Chä cá Thæng Long* CÖm Óng tre, Tä pín lù nhúng dÃm hay nܧng vÌ

Xuân Canh DÀn - Page 150 Xuân Canh DÀn - Page 151

* Elderly Program

* Youth Program

* Employment

* Health

* Family Education

Vietnam Center - 1159 University Ave. W, Suite #100St. Paul, MN 55104

Tel: (651) 644-1317 * Fax: (651) 641-8908 Website: www.vssmn.org

CÖ Quan Xã H¶i ViŒt Nam Tåi Minnesota

H¶i ñÒng Quän TrÎ, H¶i ñÒng CÓ VÃn, Giám ñÓc ñiŠu hành và Toàn Th‹ Nhân Viên kính chúc

Quš ChaBan ChÃp Hành các Giáo KhuCác H¶i ñoàn tåi Minnesota

Toàn th‹ ñÒng HÜÖng

M¶t Næm Canh DÀn 2010

anh khang * thÎnh vÜ®ng * hånh phúc

Chúc MØng Næm M§i

Xuân Canh DÀn - Page 150 Xuân Canh DÀn - Page 151

S t . M i c h a e l L i q u o r s

* Bia, RÜ®u månh, Champagne...* Có giá Ç¥c biŒt cho ngÜ©i ÇÒng hÜÖng

(763) 497-2666(763) 670-1435

Mua, bán, xây, sang nhÜ®ng nhà, ÇÃt, cÖ sª thÜÖng måi* Gia hån $8,000 Tax Credit cho ngÜ©i mua nhà lÀn ÇÀu ljn 4/30/2010* CÀn kš h®p ÇÒng mua trܧc ho¥c ngay 4/30/2010, và cÀn CLOSE trܧc/ljn 7/1/2010* NgÜ©i Çã có nhà và ª trong nhà 5 næm ho¥c hÖn và mua thêm 1 cæn nhà Ç‹ ª së ÇÜ®c $6,500

Phøc Vø Quš VÎ Trong M†i Nhu CÀu VŠ ñÎa Óc

Bình-Uyên TrÀnRealtor

*** Short Sale - Trܧc ho¥c sau Sheriff Sale ***N‰u quš vÎ Çang trong hoàn cänh khó khæn và së phäi bÕ nhà (foreclosure), xin

liên låc v§i BU s§m. VÅn còn có cách Ç‹ giúp quš vΠǪ/gª nhiŠu rÓi ren.

BIG Real EstateCell: (763) 442-0627

Office E-Fax: (651) 967-0484Chúc Quš VÎ M¶t Næm M§i NhiŠu May M¡n, KhÕe Månh, An Khang & ThÎnh VÜ®ng

Xuân Canh DÀn - Page 152 Xuân Canh DÀn - Page 153

Xuân Canh DÀn - Page 152 Xuân Canh DÀn - Page 153

Xuân Canh DÀn - Page 154 Xuân Canh DÀn - Page 155

2522 Nicollet Ave S., Suite 202 6350 Brooklyn Blvd. Minneapolis, MN 55404 Brooklyn Center, MN 55429(Trên lÀu TrÜ©ng Thành Market) (Bên trong Sun Food Market)

Business: (612) 874-8264 * Cell: (612) 501- 3615Email: [email protected]

Website: www.farmersagent.com/ttang

Auto * Home * Life * Health * Business * Workers Comp

Chúc MØng Næm M§i

Xuân Canh DÀn - Page 154 Xuân Canh DÀn - Page 155

Xuân Canh DÀn - Page 156 Xuân Canh DÀn - Page 157

4164 Foxglove Ave N. Cell: (612) 270-1398 Brooklyn Park, MN 55443 Fax: (763) 391-7503Office: (763) 488-1774 Ext: 202 Web: www.AlphaRealtyPage.com

Victor (Vinh) NguyÍn - Realtor

Kinh NghiŒm * TÆn Tâm * Kín áo * Uy Tín

C h ú c M Ø n g N æ m M § i

Xuân Canh DÀn - Page 156 Xuân Canh DÀn - Page 157

8038 Brooklyn Blvd. Brooklyn Park, MN 55445

Tel: (763) 391-0900

* CÖm: M¿c phá lÃu, SÜ©n bò ñåi Hàn. Chim cúc chiên, Gà nܧng, CÖm tÃm Ç¥c biŒt* Bún: Nem nܧng, Tôm, ThÎt nܧng, Bì, Bò, Heo xào, Chä giò* Bò: Bóp thÃu, Lá lÓp, Tái chanh* Xôi m¥n, Xôi gà, Xôi vò* Bánh quai våt, Bánh x‰p, Bánh b¶t l†c, Bánh bèo, Bánh ít trÀn, Bánh bao, Bánh xèo* Nem nܧng cuÓn, Bì cuÓn, GÕi cuÓn, –c nhÒi gÕi sÀu Çâu, ñu Çû khô bò, Gan cháy, GÕi ngó sen tôm thÎt

Gi© mª cºa:Mon: closed, Tues - Sat: 9 am - 7 pmSun: 9 am - 5 pm

Bánh mì thÎt ngu¶i Çû loåi

NhÆn Ç¥t làm ÇÀy Çû các món æn, món nhÆu cho các Çám tiŒc

UP TO 50% OFF

Draperies & ValancesSelected Manufactures

Items Only

763-742-7332 or 763-493-2091

S£n sàng giúp quš vÎ Design màn cºa theo š thích.

Bán Çû các loåi màn cºa s°, màn g‡, màn väi

Các hiŒu n°i ti‰ng:

Hunter Douglas:

* Comfortex, Graber, Levorlor

* Kirsh and more

NhÆn Trang Trí Bông Cho:

* ñám Cܧi

* ñám Tang

* TiŒc Tùng.v.v...

Tham khäo miÍn phí. Xin liên låc Y‰n Nhi

Thành ThÆt, TÆn Tâm, Uy Tín

Xuân Canh DÀn - Page 158 Xuân Canh DÀn - Page 159

1105 University Ave.St. Paul, MN 55104(651) 647-1011

Gi© Mª Cºa: Sun - Thurs: 10:00 am - 9:00 pm

Fri - Sat: 10:00 am - 10:00 pm

Cám Ön Quš VÎ Çã ûng h¶ chúng tôi trong nhiŠu næm qua. Chúng tôi kính chúc Quš VÎ m¶t Næm M§i An Khang và ThÎnh VÜ®ng

Chúng tôi có th‹ phøc vø Quš VÎ trong nh»ng bu°i

tiŒc tr†ng Çåi nhÜ:

ñám Cܧi, ñám HÕi, Då VÛ, K› NiŒm ñám Cܧi,

LÍ Ra TrÜ©ng, v.v.

Xuân Canh DÀn - Page 158 Xuân Canh DÀn - Page 159

* Cám Ön Quš VÎ Çã ûng h¶ Lucky Dragon trong nh»ng næm qua và kính chúc quš vÎ m¶t næm m§i An Khang ThÎnh VÜ®ng.* Lucky Dragon së trích m¶t phÀn trong package Ç¥t tiŒc cûa nh»ng quš khách là giáo dân cûa Giáo XÙ Ç‹ ûng h¶ cho Giáo XÙ Thánh Anna & Giuse Hi‹n.

��������������������������������������������������������������������������������������������

�����������������������������������������������������������������������������������������������

�������������������

����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

�������������������������������������

���������������������������������������������������

��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

���� ������

���������������������������������������������������������������������

Xuân Canh DÀn - Page 160

BRIGHT SMILES DENTISTRY

2381 Rice Street, Roseville, MN 55113 Tel: (651) 490-1200 * www.brightsmiles.mn.com

Mon: 9 am - 6 pm, Tues & Wed: 8 am - 5 pm, Thurs: closed, Fri: 8 am - 1 pm

- Nha Khoa ThÄm MÏ- Nha Khoa Phòng NgØa- Nha Khoa Gia ñình- Trung tâm trang bÎ hŒ thÓng bäo vŒ nhi‹m trùng cho bŒnh nhân và nhân v iên Çúng t i êu chuÄn OSHA và B¶ Y T‰

s N h N hNhË Nhàng * TÆn Tình * Chu ñáo * Chuyên NghiŒp

Ngoài gi© làm viŒc, xin vui lòng lÃy hËn trܧc

��������������������������������

������������

�����������������������������������������������������������������

��������������������

�������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

��������������������������������

����������������������

������������

���������� ������������������������

����������

�����������

� � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � � ������������������������������������

����������

����

Chúc MØng Næm M§i

7001 78Th Ave. N. Brooklyn Park, MN 55445 (763) 331-0079(Ngaõ tö Brooklyn Blvd. vaø Kentucky Ave.)

4855

Chaát Löôïng Cao, Uy Tín & Taän Taâm

CHUYEÂN DAÏY: - CAÉT TOÙC, - SAÊN SOÙC DA MAËT VAØ NAIL

Tues - Thurs: 9am - 8pmFri - Sat: 9am - 6pmHours:

Tröôøng Thaåm Myõ

ð Baïn seõ ñöôïc giaùo vieân nhieàu naêm kinh nghieäm höôùng daån töôøng taän vaø thaønh thaïo taát caû vieäc trong ngaønh baïn choïn sau khi ra tröôøng.ð Coù chöông trình cho ngöôøi thaát nghieäp, income thaápð Tröôøng seõ giôùi thieäu vieäc laøm cho baïn sau khi ra tröôøng

NOW OPEN

Brooklyn Blvd.

W.

Broad W

ay

Kentu

cky A

ve.

N.

78Th Ave. N.

ZThoâng BaùoÑòa ñieåm môùi

Zegis Beauty School

7001 78th Ave. N.

choolBeauty SZegis

Tröôøng giuùp baïn thi baèng tieáng VieätLieân laïc vôùi chuùng toâi ñeå bieát theâm chi tieát

��������������� ����������������� ����������� ��������������������������������������������������������������������������������

• •����� ���������������������������������������������

• •����������������������������������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

����������������������������������������������������������

�������������������������������������������������������������

������ ������������������������ ��������������� ��������������������

���������� ������������������������������������������������������������������������������������ ����������������������������������������������������������������������������������������������

������������������������������������������������������������������ ����������������������������������������������������������������������������������������������

��������������

������

��

�������

��

��

���

��

���

�������������������������������������������������������������

�����������������������������������������������������������������������������

������������

������������������������������������������������������������

��

����������������������������������������������

����������

���������

�����������������

����

����������������������

��

���������������������������������������������

������������������

������

Men Haircut: $5 Tues & Wed

ñÙc L®i Supermarket Whole Sale & Retail

2429 Nicollet Avenue S.Minneapolis, MN 55404

Tel: (612) 870-8684- Bán ÇÀy Çû các loåi thÎt, tôm, cua, sò, Óc và cá tÜÖi - ñÀy Çû các loåi rau tÜÖi và trái cây- Th¿c phÄm Çông lånh- ñû các loåi th¿c phÄm khô - Các loåi ÇÒ h¶p- Hàng hóa Á ñông

* Có bán các loåi cao ÇÖn hoàn tán, häi vÎ* ThuÓc Noni, Wangson, l¶c nhung tinh* ñåi lš phonecard, các bæng nhåc CD, DVD, VCD* ñåi lš máy hút khói b‰p* Ch® m§i r¶ng rãi, parking l§n

Mª cºa 7 ngày: 9 am - 7 pm

Cung Chúc Tân Xuân

g.

trên

sÙt mÈ


Recommended